Người đàn ông kia sai người làm trong nhà đuổi hai mẹ con tôi đi, bọn họ cho rằng chúngtôi là những kẻ mặt dày đến xin tiền nên chửi rủa thậm tệ. Mẹ cũng mặccho người ta chửi, đứng yên một chỗ, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt,cũng giống như tấm lưng người nào đó để lại khi lạnh lùng quay đi. Nướcmắt mẹ không chảy nữa, mắt vẫn đỏ ngầu, trong mắt có nhiều cảm xúc phứctạp, tôi không hiểu rõ, chỉ là so với trước đây, ánh mắt ấy đã thay đổinhiều. Chúng tôi đứng đó suốt một đêm dài, đêm mùa hè lạnh lẽo,nhưng, một chút lạnh đó.. có là gì so với cái tê buốt trong lòng người. Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con tôi về quê. Tôi hỏi bà không đợi ba nữa sao, bà bảo với tôi rằng "Đợi làm gì khi lòng người đã đổi ". Tôi lúc đó cáihiểu cái không, cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu được điều mẹ muốn nói.Trong cuộc tình hai người, một người đã muốn đi, thì người còn lại cũngđừng nên níu kéo. Người, có thể giữ lại, nhưng tâm, sẽ không còn hoànhảo tròn vẹn, thậm chí còn có thể khiến cho bản thân vì thế mà thươngtích đầy mình . Chúng tôi ở quê, sống cuộc sống như lúc trước,dường như không có gì thay đổi. Chỉ là, tôi biết rõ, tất cả đã không thể nào như trước được nữa. Mẹ không còn kể cho tôi nghe những câu chuyệnvề ba, cũng không hay ngóng ra ngoài cửa như trước. Bà ít nói hơn, cườinhiều hơn, nụ cười cứng ngắc gượng gạo. Tôi cũng trở nên nghịch ngợmhơn, muốn chọc cho bà cười, thậm chí khiến cho bà tức giận,nhưng cho đến cuối cùng, bà cũng chỉ xoa đầu tôi, không biểu lộ cảm xúc gì nhiều; bên ngoài như một cái vỏ vô hồn trống rỗng, chỉ là tầng u buồn dưới đáy mắt ngày càng đậm. Thời gian cứ thế trôi qua, không bao lâu thì cóngười tìm đến, là một người phụ nữ trẻ, ăn mặc rất lịch sự, cũng rấtđẹp. Cô ta tự xưng là thư kí của người đàn ông kia, muốn đến thươnglượng với mẹ tôi một chút. Mẹ tôi bảo tôi đi vào trong buồng, đóng cửalại, chỉ là tôi không chịu, tìm mọi cách trốn ở phía sau cánh cửa nghetrộm. Cô thư kí kia ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh nhà của tôimột lượt, nhỏ bé và tồi tàn, kì lạ lại không có tia khinh miệt như người kia, thậm chí còn có một chút, có lẽ là thương hại hay không đành lòng. Cô ta nhìn mẹ tôi, một người phụ nữ vốn rất đẹp nhưng lại quá mức gầyyếu, dường như có thể bị gió thổi bay lúc nào không biết, thở dài mộthơi rồi lấy từ trong túi xách ra một xấp lớn, chậm rãi mở miệng "Đây là số tiền ông chủ bảo tôi gửi cho chị, đủ để chị lo cho cháu bé mộtthời gian dài. Ông chủ nói là để bù đắp cho hai mẹ con chị trong thờigian qua, hi vọng chị sẽ không đến làm phiền ông ấy nữa" Mẹ tôilạnh lùng nhìn xấp tiền trên mặt bàn, vẻ mặt lạnh nhạt. Mẹ cũng khôngkhóc, dường như tâm đã lạnh, nước mắt cũng cạn khô. Một lúc sau, mẹ đứng dậy, lấy từ hộc tủ ra một chiếc hộp giấy lớn, bên trong có rất nhiềuphong bì, cái này thì tôi biết, đó là những bức thư mà ba viết cho mẹ,đều đặn suốt năm năm, đến hai năm gần đây thì không có nữa. Đó là thứ mà bà gìn giữ như bảo vật, cũng là động lực để bà chờ đợi suốt 7 năm trời. Bà đặt chiếc hộp xuống bàn, trước mặt cô thư kí kia, điều kì lạ là cô ta nhìn thấy chúng lại không hề có thắc mắc hay ngạc nhiên, ngoài thương hại, vẫn là thương hại "Nói cho tôi biết, những bức thư này từ đâu mà có" Cô thư kí kia im lặng một chút, thở dài một hơi " Là ông chủ thuê người viết " " Bao lâu rồi " " Gần bảy năm trước " Bảy năm. Gần bảy năm. Đó cũng là thời gian ông ta ra đi. Như vậy tính ra,chưa đến một năm ông ta đã thay lòng đổi dạ, thậm chí lại còn có con với người đàn bà khác. Bây giờ nghĩ lại, đứa bé kia cũng trạc tuổi Vũ nhi,nhiều lắm cũng chỉ kém một hai tuổi. Mẹ đột nhiên cười, nụ cườixinh đẹp rạng rỡ, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bi ai. Bàđẩy xấp tiền về trước mặt cô thư kí, cất giọng nhẹ nhàng "Cô mang về đi. Nói với ông ta rằng, tôi sẽ không bao giờ làm phiền ông ta nữa" Cô thư kí kia nhìn thấy tia cố chấp trong mắt mẹ, vẫn cố gắng đẩy xấp tiền kia về phía mẹ, thấp giọng khuyên nhủ "Chị đừng giận dỗi nữa, chị cần số tiền này để lo cho cháu bé nữa" Mẹ tôi cười nhạt, có chút ý tứ châm chọc " Giận dỗi. Cô sai rồi, tôi không giận dỗi. Tôi chỉ là không có cách nàogiống như ông ta, dùng tiền để mua bán tình cảm. Hơn nữa, tôi đã mộtmình chăm sóc Vũ nhi được bảy năm và sẽ chăm sóc nó cả đời, cho đến khitôi chết" Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc từ đó, và đương nhiên, mẹ tôi không nhận lấy số tiền kia. Mẹ tôi nhạn chóng phát hiệnra tôi đang nấp sau cánh cửa, nhưng mẹ không mắng tôi, cũng không đánhtôi, mẹ chỉ gọi tôi ra, ôm tôi vào lòng, thật chặt. Tôi cảm nhận đượcbàn tay thô ráp của mẹ vuột ve sống lưng tôi, giọng nói nghẹn ngào vanglên bên tai " Vũ nhi, từ bây giờ, chúng ta dựa vào nhau mà sống, có được không" Tôi không biết nói gì để an ủi mẹ, chỉ biết ôm lấy mẹthật chặt. Tôi cảm nhận thấy mẹ buồn, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, hốcmắt đỏ hoe. Và tôi khóc thật, hai người ôm nhau khóc, càng lúc càng khóc lớn...khóc ra đi... để cho những buồn phiền trôi hết.. để cho người đàn ông kia biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.... Sáu năm sau. Tôi lúc này đã 13 tuổi, là học sinh trung học của một trường nhỏ ở quê. Dùlà trường nhỏ, nhưng so với hoàn cảnh gia đình tôi, mức học phí khá cao, vì thế tôi buổi sáng đến trường đi học, chiều tối lại về giúp mẹ đi làm thuê, vừa làm vừa học, dù ban đầu thực vất vả nhưng lâu dần cũng thànhquen. Mẹ của tôi không còn u buồn như trước nữa, thời gian lấy đi của bà tuổi thanh xuân, nhưng lại trả lại cho bà một tâm hồn tĩnh lặng nhưnước. Cũng có lần tôi đã từng hỏi bà, hỏi bà có hận người đàn ông kiakhông. Bà xoa đầu tôi, bảo rằng " Trước thì có, bây giờ thì không. Cóyêu mới có hận, còn bây giờ, mẹ không còn yêu ông ta nữa" Mẹ nóikhông hận, còn tôi thì có. Không hiểu sao càng lớn tôi càng thấy hận ông ta nhiều hơn, có lẽ là thời gian trôi qua, tôi cũng hiểu nhiều hơn mộtchút. Hận sự ích kỉ của ông ta, hận sự giả dối của ông ta, hận cả cáicách ông ta cho hai mẹ con tôi hi vọng. Nếu như đã quyết định buông tay, tại sao lại còn thuê người viết thư gửi về, để cho mẹ ngày ngày chờđợi. So với việc dập tắt hi vọng của một người, thì việc cho người tamột chút hi vọng rồi lại đột ngột buông tay còn tàn nhẫn hơn nhiều, rấtrất nhiều. Chờ đợi đã là thống khổ, nhận ra việc mình chờ đợi chỉ là vônghĩa còn thống khổ hơn. Cuộc sống của tôi sẽ tiếp diễn êm đềm như thế, nếu không có một ngày, cũng là ngày mà tôi cả đời này không thể quên... Hôm đó, tôi đến lớp như bao ngày khác, tất nhiên, là cùng với lũ bạn thâncủa tôi. Đó cũng là ngày tôi nhận thấy bản chất thật của những người "bạn thân" ấy. Lòng hoang mang, lại có chút buồn, tôi lững thữngđi về nhà. Đột nhiên, một người đi một chiếc xe đạp từ phía xa chạy đến, dường như người này chạy xe không quen, trên đường phố huyện gập ghềnhcó vẻ như hơi mất thăng bằng một chút. Tôi vì không để ý lắm nên lúcchiếc xe mất đà lao đến, vội giật mình tránh đi, vấp phải mấy hòn đá bên đường mà ngã xuống, hai đầu gối trầy một mảng lớn, đau rát. Nhìn thấyngười lái xe đạp kia bị ngã lăn trên nền đất, tôi hoảng quá, vội vàngchạy đến, bất chấp cái đau ở chân " Chú ơi, chú có sao không. Chú ơi" Trình Mục từ từ đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú quan sát bé gái gần ngay trướcmắt. Đó là một bé gái phấn nộn rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhỏ bầu bĩnhvà mái tóc đen mượt, ánh mắt lo lắng nhìn ông. Ông quan sát bé gái mộtchút,rồi lại nhìn vết thương trên hai đầu gối bé, trong lòng nghĩ thầm " Mấy người ở quê hiền lành thật. Rõ ràng là mình sai trước, vậy mà điềuđầu tiên con bé làm lại là hỏi thăm mình có sao không " Người bịngã là một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt rất đẹp, rất tuấntú. Ông nâng tôi đứng dậy, nhìn tôi cười, nụ cười hiền hòa ấm áp khiếncho tôi an tâm " Cháu bé, chú không sao. Chân cháu bị như vậy, chú đưa cháu về nhé" Tôi vội vàng lắc đầu, muốn từ chối nhưng vừa bước đi vài bước, chân khuỵaxuống, có chút đau. Có lẽ là bị trẹo chân rồi. Và thế là tôi theo chú ấy về, chú ấy đèo đằng trước, còn tôi ngồi đằng sau. Nhìn bóng lưng caolớn phía trước, rõ ràng là của một người xa lạ, lại khiến cho tôi thấyấm áp lạ thường. Chẳng mấy chốc là đến chỗ nhà tôi, chỉ là hìnhảnh trước mắt khiến cho tôi hoảng sợ, bất chấp chiếc xe chưa dừng lại ,bất chấp cả đôi chân bị thương đau buốt vội vàng chạy tới. Trước mắt tôi lúc này không phải thứ gì khác chính là hình ảnh ngôi nhà của tôi vàmẹ, ngôi nhà vốn vắng vẻ quạnh quẽo bây giờ lại có rất nhiều người vâyquanh. Chỉ là ngôi nhà ấy bây giờ lại chìm trong ánh lửa ngùn ngụt, lửabốc lên tận trời, đốt cháy cả vườn rau hai mẹ con mới trồng hôm trước. Hơi nóng phả vào mặt khiến tôi tỉnh táo lại, khói nghi ngút, tôi liều mìnhđịnh chạy vào trong căn nhà, mẹ đang bị ốm, vẫn còn nằm nghỉ trêngiường. Một vài người dân đứng đó thấy vậy, vội vàng túm lấy tôi, mặccho tôi vùng vẫy hò hét. Tôi nghe mang máng họ nói rằng đã có người xông vào trong cứu mẹ tôi, một chốc sẽ ra ngoài. Tôi nghe không rõ, hoặc giả tôi không còn tâm trí để nghe. Tôi chỉ biết rằng trước mắt tôi là lửacháy ngùn ngụt, và tôi không thấy mẹ. Tôi bắt đầu khóc, nếm được vị nước mắt mằn mặn mỗi khi gào lên từng hồi. Ngọn lửa cháy vẫn tiếp tục cháy,ánh lửa đỏ trong đôi mắt đen tuyền, từ từ nhóm lên trong tôi một ngọnlửa, ngọn lửa của hận thù.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]