Tôi là Lâm Vũ. Năm nay 19 tuổi, là sinh viên năm hai đại học Thanh Hoa. Mẹcủa tôi họ Lâm, tên Nhạn, còn người kia... người đàn ông đã đẻ ra tôi... người mà tôi đáng ra phải gọi một tiếng "ba". Đúng vậy. Tôi đã từng cómột người ba, sở dĩ tôi nói " đã từng" vì căn bản, hiện tại tôi vốnkhông có cách nào coi ông ta là ba nữa.
6 năm trước, Lâm Vũ tôilà một người hạnh phúc. Tôi có thể tự hào mà hò hét với cả thế giới nhưthế. Chỉ là, bây giờ nghĩ lại, loại hạnh phúc đó, quả thật là thứ nựccười nhất thế gian.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cố gắng để học tậpthật tốt. Mục tiêu của tôi chính là làm cho mẹ cảm thấy vui vẻ, mẹ độngviên tôi, khen tôi, thưởng cho tôi, chỉ có vậy cũng có thể khiến tôi vui đến một ngày.
Người kia hơn mẹ tôi năm tuổi, hai người là đồnghương cùng sinh ra và trưởng thành tại một vùng quê nghèo hẻo lánh. Haingười đó đã từng yêu nhau từ trung học cho đến đại học, người kia phảilòng vẻ ngoài xinh đẹp của mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên, gia đình haibên cũng đồng ý chuyện tình cảm của cả hai. Rồi cái gì đến cũng sẽ đến,hai người sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, tạo nên một chuyện tình thanh mai trúc mã nổi tiếng được đồng bạn ngưỡng mộ.
5 năm vợ chồng,hai người vì thu nhập không ổn định nên không muốn có con, trong cuộcsống dù có những lúc tranh cãi vụn vặt nhưng cũng coi như yên ổn sốngqua ngày. Người đàn ông kia cũng giống như bao người khác, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-noi-yeu-anh/93752/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.