Khi nghe nàng bảo đã xong xuôi, hai người kia cũng mở cửa bước vào. Vừa vào tới cửa, còn chưa kịp ngồi thì Phàn Long đã hỏi Hương Ngọc:
- Hương Ngọc, lúc đó muội có thấy ai lãng vãn gần thi thể không?
- Muội…muội không thấy!
- Muội ráng nhớ lại xem!
Cô đưa ánh mắt đau khổ nhìn chàng. Cô không tin chàng không biết cô sợ đến nhường nào vậy mà lại bảo cô nhớ lại chuyện kinh khủng đó. Nước mắt cô trực trào, cảm xúc ức nghẹn nơi cuống họng.
- Muội thật sự không nhớ, cũng không muốn nhớ.
- Muội…
Không hỏi được thông tin gì khiến Phàn Long càng thêm bực bội. Rõ ràng đêm qua đi điều tra cả buổi chẳng thu được manh mối nào, bây giờ sáng ra lại thình lình phát hiện bọn chúng ra tay ngay trong khách điếm mà chàng ở. Đột nhiên chàng quay qua hỏi:
- Bạch Đình cô thấy sao?
Thấy sao là thấy sao? Tại sao lại hỏi nàng? Hai người họ đâu phải dạng người có thể tham khảo ý kiến của nhau đâu?
Nàng chỉ ngồi đó trầm tư, im bặt không lên tiếng.
- Muội sao vậy? Sao không nói gì? Không khỏe ở đâu sao?
Mãi cho đến khi Đàm Phong lên tiếng hỏi thì nàng mới trả lời:
- Không phải! Ta chỉ đang suy nghĩ một chút. Khoảng thời gian không được trùng khớp lắm.
- Muội nói đúng! Bọn họ nói chuyện này đã xảy ra trong vòng một năm nay. Nhưng kể từ lúc thiên giới biết chuyện cho đến khi chúng ta vượt biên giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-van-lac-nhau/3457994/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.