Chương trước
Chương sau
Thật ra vết thương của anh làm Du Thừa Ân thật sự rất đau lòng.
Vậy cho nên những lần chăm sóc cho anh cô luôn cẩn thận và nếu không cần thiết thì sẽ ra ngoài và tìm một căn phòng khác để nghỉ ngơi , tránh để xảy ra những điều không đáng có giống như lần trước .
Thế nhưng sự quan tâm lo lắng này lại làm Hàn Thiên Viễn suy nghĩ theo một chiều hướng khác.
Là cô ấy cho rằng một người khuyết tật như anh không thể làm nên gì hay sao?
Cũng không biết là sau bau lâu , Hàn Thiên Viễn cũng đã xuất viện nhưng sự cố tai nạn đã làm anh ấy tạm thời không thể di chuyển.
Anh ngồi trên chiếc xe lăn được trợ lý đẩy , bên cạnh Du Thừa Ân đang sốt sắng đọc hướng dẫn sự dụng thuốc và các cách chăm sóc khác.
Hàn Thiên Viễn trong lòng cảm thấy bực bội.
Lần này hai người cùng trở về biệt thự của anh , đây là lần đầu tiên Du Thừa Ân ghé đến biệt thự của Hàn Thiên Viễn ở Pháp.
Anh bảo trợ lý đưa mình vào phòng sau đó nằm xuống ngủ , cũng không dặn dò Du Thừa Ân câu nào.
Còn cô thì chỉ cho rằng anh mệt mỏi quá mà thôi , cô vẫn chưa nhận ra sự khác thường trong cách anh ấy hành xử mỗi ngày.
Du Thừa Ân vừa ra đến sân sau biệt thự , đó là một vườn rau quả xanh mơn mởn.
Không biết nó đã được trồng từ lúc nào , lúc ở nhà Tô Lam anh ấy từng nói sẽ trồng một vườn rau , ấy vậy mà anh ấy thật sự làm.
Cô gái hăng hái xách một chiếc giỏ đan rong ruổi cả một buổi trời , Hàn Thiên Viễn ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa sổ lẳng lặng ngắm cô gái xinh đẹp .
Cô ấy mang một chiếc đầm hai dây màu kem đơn giản dạo vườn hái rau một cách vui vẻ.
Hàn Thiên Viễn nhìn xuống chân mình , hai bàn tay siết chặt từ lúc nào không hay.
Không bao lâu có tiếng gõ cửa vang lên , anh nhàn nhạt nói vọng ra ngoài :"Vào đi"
Du Thừa Ân vui vẻ đẩy cửa nói :"Thiên Viễn , dùng cơm thôi"
"Anh không đói" Hàn Thiên Viễn mắt vẫn nhìn vào cuốn sách kinh tế.
Ánh mắt cô xụ xuống , tủi thân nói :"Em đã cất công nấu nhiều như thế.."
Hàn Thiên Viễn dùng tay đẩy xe lại giường sau đó chật vật bám vào giường ngồi lên, Du Thừa Ân hốt hoảng chạy lại đỡ liền bị anh hất tay ra :"Không phiền em"
Sau khi ngồi được lên giường , anh lấy chăn đắp kín người xoay lưng lại với cô.
Du Thừa Ân bị hất tay vẫn đang sững sờ.
Thời gian này cô đã nghỉ việc ở Lục thị , chuyện giữa bọn họ bố mẹ cô cũng đều đã biết nhưng bọn họ cũng là người hiểu chuyện không xen vào cuộc sống của bọn trẻ.
Thế nên cô có thời gian ở bên cạnh chăm sóc và quan tâm Hàn Thiên Viễn nhiều hơn nhưng nhận lại là sự lạnh nhạt.
Dù nằm chung giường nhưng anh ấy không còn ôm cô như trước , cũng không hề đụng chạm.
Anh ấy luôn quay lưng đi , thế nhưng rồi cô tự trấn an rằng anh ấy chưa khỏe nên tự động quay đi để tránh mất kiểm soát.
Nhưng thực sự cho dù là ở hoàn cảnh nào cô cũng chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy.
Sáng hôm đó Hàn Thiên Viễn tỉnh dậy ngồi ở mép giường , Du Thừa Ân tủi thân ôm lấy anh từ sau lưng :"Anh đừng như vậy nữa.."
Hàn Thiên Viễn lẳng lặng không nói gì , cúi đầu nhẹ nhàng đưa tay gỡ tay cô ra khỏi cơ thể mình sau đó tự mình chật vật ngồi lên xe lăn đi ra khỏi phòng.
Du Thừa Ân co chân ôm lấy đầu gối nhìn vào cánh cửa từ từ khép lại rồi đóng chặt.
Có hôm cô nghe lén anh cùng trợ lý nói chuyện , trợ lý nói công ty đang sa sút nghiêm trọng , cần anh trở lại công ty.
Nhưng Hàn Thiên Viễn nhất quyết không rời khỏi nhà nửa bước , ra ngoài để bọn họ có cơ hội thị phi sao?
Cô lẳng lặng đợi trợ lý của anh ra ngoài sau đó gặp riêng anh ấy thỉnh cầu cho mình đến J&J , chắc có thể sẽ giúp được gì đó .
Thế là ngày hôm sau Du Thừa Ân đến công ty , cũng không nói với Hàn Thiên Viễn là đi đâu , chỉ đi sớm về khuya , làm Hàn Thiên Viễn lại càng khó chịu.
Là cô vẫn còn qua lại với Cẩn Dịch?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.