Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu .
Du Thừa Ân khóc đến kiệt sức ngủ thiếp đi ở trên sàn.
Đến lúc loáng thoáng nghe tiếng lạch cạch mở cửa cô liền choàng dậy chạy ra ngoài.
Bên ngoài là cô nhân viên ăn mặc gọn gàng , trên mặt là vài tia lúng túng nói :"Thành thật xin lỗi cô Du, tôi không biết là cô ở đây , tôi tính vào dọn phòng"
Du Thừa Ân có chút thất vọng , hai mắt cô vừa thâm đen vừa sưng húp , nhìn kiểu gì cũng ra một mí.
Lúc trước anh luôn bắt cô đi ngủ sớm , nhìn cô thức khuya để tìm mĩ phẩm trị thâm mắt anh thấy thật buồn cười .
Du Thừa Ân cất giọng khàn khàn nói với cô nhân viên :"Cô có thấy anh Hàn mang theo đồ ra ngoài không?"
Cô nhân viên cúi đầu nói :"Ca làm của tôi thì không thấy anh ấy thưa cô"
"Ừ cô ra ngoài đi , từ bây giờ không cần người dọn phòng đâu , chính tôi sẽ tự dọn"
Cô nhân viên có chút lúng túng nói :"Sao được ạ"
Du Thừa Ân nói :"Lúc nào cần tôi sẽ gọi"
Cô xoay người vào trong phòng , cố đánh một lớp phấn thật dày để che đi vẻ tiều tụy trên khuôn mặt , kéo giãn mặt mày để thoải mái hơn sau đó xách theo túi đến công ty.
Thế nhưng nét mệt mỏi không thể qua mắt Lục Hân , cô ấy lo lắng hỏi :"Ân Ân , trông em không được khỏe đấy"
Du Thừa Ân cố nặn ra một nụ cười nói :"Có đâu , em rất khỏe mà"
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-chi-yeu-em/420969/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.