Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau
Cuộc gặp gỡ đông đủ ngày hôm ấy khiến ai nấy đều vui vẻ mà uống quá mức bình thường. Ba cô gái mải mê uống bia nói chuyện đến mức say xỉn ngã gục vào trong vòng tay nam nhân của mình . Tô Lam tức giận đạp bàn , còn chửi thề một câu :"Con mẹ nó , bà cũng có người yêu cơ mà !!" Những người đàn ông quyết định đưa cô gái của mình về , bọn họ bất giác nhìn Tô Lam ngồi còn không vững. Hàn Thiên Viễn cùng Lục Thăng xoay người nhìn Vương Mạo , anh ta xoa tay nói :"Này tôi không làm được đâu" "Bảo cậu gọi cho Hải Đường" Vương Mạo gãi đầu sau đó gọi cho Hải Đường nhưng gọi đến chục cuộc cũng không có ai bắt máy. Tô Lam lúc này mới nhận ra bọn họ đang gọi cho Hải Đường liền vỗ bàn thật mạnh nói :"Ai cần gọi cho anh ta?" Sau đó tự mình loạng choạng chống tường ra ngoài . Vương Mạo vẫn là lo lắng đi đằng sau , lỡ cô có ngã ra thì còn có người đỡ lấy. Bằng không ngã chảy máu ra đấy thì lại khổ. Ra đến bên ngoài thì không còn chỗ dựa , Tô Lam liền loạng choạng trên đôi giày cao gót màu xanh ngã ra phía sau , Vương Mạo sợ hãi chạy lên đỡ cô từ phía sau . Không ngờ Hải Đường cũng dùng bữa tại nhà hàng này , lúc nãy biết có người gọi nhưng vì đang rất bận nên anh ta liền đưa tay tắt nguồn , lúc rảnh rỗi thì đành ra ngoài để gọi lại. Vừa hay lúc ra ngoài thì thấy bạn gái mình cùng người bạn phải nói là khá thân của mình ôm ôm ấp ấp , Hải Đường không suy nghĩ nhiều mà chạy lại đấm cho Vương Mạo một cú rất mạnh khiến anh ta ngã bệt xuống đất . Tay Hải Đường cũng đeo rất nhiều nhẫn như anh , nhưng hầu như là nhẫn trơn , nếu không đến da mặt cũng chẳng còn. Hải Đường đỡ lấy Tô Lam nhìn chằm chằm Vương Mạo nói :"Bạn bè với nhau mà đến con người yêu cũng hớt được à?" Vương Mạo cũng ngà ngà say quẹt đi vết máu trên khóe miệng , còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì người đã đi mất . Đám người Hàn Thiên Viễn đưa bạn gái ra xe sau đó quay lại thấy Vương Mạo nằm lăn lóc dưới sàn một cách chật vật , bọn họ khó hiểu chạy lại đỡ anh dậy. Không phải anh ta cũng say đến mức không đứng vững rồi chứ? Lúc Vương Mạo được đỡ dậy , anh ta chửi :"Dcm Hải Đường dám đấm ông , mau cản ông lại không tối nay có án mạng" Hai người Lục Thăng nghe đến đây đã hiểu xảy ra chuyện gì , lắc đầu rời đi . Vương Mạo xoay đầu nhìn hai người không quan tâm đến "tính mạng con người" bực bội chạy theo. Vương Mạo ngồi cùng xe với đám người Hàn Thiên Viễn , theo anh ta về khách sạn của mình ngủ qua đêm. Hàn Thiên Viễn bế cô gái về phòng còn Vương Mạo đến một phòng khác bất lực ngã xuống giường . Lúc buồn bực muốn lên tiếng chửi Hải Đường thì vệt máu đã hơi khô như rách ra đau đến nhói từng ngũ quan , anh ta đành ậm ực nuốt cục tức này xuống. Bạn bè với nhau mà không tin tưởng được nhau một câu , f*ck Hải Đường. Uổng công ông đây còn lo bạn gái ông ngã chảy máu để lại xẹo ông lại chê. Vương Mạo đá chăn xuống giường sau đó nằm ngủ thiếp đi. Bên này Hài Đường cũng đưa Tô Lam về khách sạn . Ban nãy không nhìn thấy đám người Hàn Thiên Viễn , anh vẫn còn nghĩ hai người đi ăn riêng với nhau . Hải Đường nhìn Tô Lam nằm bất tỉnh nhân sự trên giường tức giận. Không lẽ bởi vì cãi vã nên cô liền ra ngoài tìm người đàn ông khác? Tại sao không phải ai khác mà là bạn anh? Bàn tay Hải Đường siết lại , Tô Lam từng nói cô sẽ để dành "lần đầu" của mình cho đêm tân hôn , thế nhưng Hải Đường lại tức giận đến nỗi bây giờ chỉ muốn xé xác cô ra thành trăm mảnh. Anh ta liền cởi bỏ vật cản trên người hai đứa , ra sức tiến vào. Tô Lam dù đã say không biết gì nhưng trong tận đáy lòng vẫn tự có cảm giác đau khổ đến chảy cả nước mắt. … Hàn Thiên Viễn đưa cô đến giường liền nghe cô nói loáng thoáng gì đó . Anh cúi người nghe thử :"Buồn nôn" Bàn tay nhanh nhẹn bịt miệng cô lại hốt hoảng nói :"Từ từ đừng có nôn ở đây" Sau đó đỡ cô vào nhà vệ sinh , lúc này Du Thừa Ân mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh nhìn cô như vậy thì vỗ trán , đỡ cô gái ngồi lên đùi mình sau đó bắt đầu khóa kéo xuống. Áo ngực màu kem hiện ra theo sau đó là chiếc quần lót cùng bộ . Từ trước đến giờ cứ đến cao trào thì nhìn cô lại rất căng thẳng nên anh không nỡ , bây giờ có phải cô rất thả lỏng hay không? Hàn Thiên Viễn lắc đầu xua đi suy nghĩ đó ,vươn tay cởi luôn mắc cài và chiếc quần nhỏ nhắn vừa vặn che đi cấm địa , sau đó đặt cô vào bồn tắm đã được anh xả nước ấm giúp cô tắm rửa. Sau một lúc anh bế cô ra ngoài đặt trên giường , nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng anh lục lọi tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ mặc lên cho cô , còn mình thì tất nhiên đêm nay tắm nước lạnh cả đêm.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau