Hàn Thiên Viễn đưa cô về cũng đã là gần mười một giờ.
Mẹ cô hôm nay tiếp tục ở lại bầu bạn với chồng rồi .
Đêm nay chắc hai người sẽ có rất nhiều chuyện để hàn thuyên . Lúc hai người nghe đến chữ "Bạn trai" , hai ông bà liền tỉnh ra , con gái của mình đã hai mươi hai tuổi rồi , không còn là một đứa trẻ cần được nuông chiều nữa.
Đưa cô về dưới nhà, Hàn Thiên Viễn ngó nghiêng vào bên trong thấy không sáng đèn còn hỏi :"Mẹ em đã ngủ rồi?"
Du Thừa Ân quét mắt nhìn vào nhà một cái :"À , không phải đâu , chắc hôm nay mẹ em ở lại bệnh viện đấy"
Anh nghe xong liền cầm lấy tay cô bước vào nhà , giọng không hề tốt đẹp nói :"Trong nhà tối như vậy , để anh đưa em vào"
Du Thừa Ân liền từ chối :"Muộn rồi , anh cũng nên về đi thôi"
Anh kéo cô lại sát người mình , phả hơi ấm lên đỉnh đầu cô nói:"Lời thoại này có phải hơi ngược rồi hay không? Phải là muộn rồi anh ngủ lại đây một hôm đi?"
Cô phì cười đẩy anh ra giở giọng trêu gẹo :"Thoại của em là đúng đấy , anh mau mau về đi"
Hàn Thiên Viễn bị xua đuổi buồn bực nhét tay vào túi quần , định chờ cô bật đèn sáng sau đó mới rời đi .
Ấy vậy mà khi Du Thừa Ân vươn tay bật đèn , tiếng tạch tạch vang lên nhiều lần nhưng lại không hề có ánh sáng .
Cô nhíu mày than :"Không phải là cháy bóng rồi chứ?"
Lại nhìn về phía người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-chi-yeu-em/420945/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.