Phòng bệnh của Cố Từ là phòng đơn. Qua lớp kính trên cửa phòng có thể nhìn thấy rõ trong phòng kéo rèm kín mít, ngoài cái đèn bàn le lói trong góc ra thì xung quanh tối om.
Lý Ngư hít một hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào, đột nhiên cậu khựng lại. Hình như trong phòng vệ sinh bên tay phải có tiếng động, là tiếng nước chảy, liên tục róc rách từ khi cậu bước vào phòng tới giờ cũng được 5 giây rồi, hẳn là người trong đó đã nhịn lâu lắm.
Lý Ngư:
- Anh Cố, có phải anh ở trong đó không?
Không ai đáp lại cậu hết, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng sột soạt, một lúc lâu sau thì cửa mở, trong đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Mặt mũi như này, khí thế như kia thì chắc chắn là mục tiêu rồi, không cahy5 đi đâu được.
Ba tiếng trước Cố Từ đã tỉnh lại rồi. Bác sĩ cũng đã đến kiểm tra tổng quát cơ thể anh một lượt, ngoại trừ cái chân trái gãy xương và chấn động não nhẹ thì anh không còn vấn đề gì nữa. Đến cả bác sĩ cũng phải trầm trồ, quả là kì tích.
Trền đầu anh còn quấn băng gạc, mặc quần áo bệnh nhân màu lam, ống quần chân trái vén cao để lộ cái chân bị bó thạch cao. Anh chống nạng, chân còn lại mạnh mẽ đứng thẳng.
Có thể là do ngược sáng mà Lý Ngư cảm thấy đôi mắt của anh ta tối đến đáng sợ. Dù cậu dã làm công tác tư tưởng cho bản thân từ trước, nhưng dù sao bây giờ mới chính là thực tế cậu phải đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-dau-voi-nhan-vat-phan-dien-cuoi-cung-la-toi-khoc/1118601/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.