Cái gọi là hôn thư cũng chỉ là một tờ giấy có bốn chữ mà thôi.
Hình thị nhìn bốn chữ này chăm chú, trong khi Phan An thì không hào hứng cho lắm. Vì mặc dù có hôn thư đi chăng nữa, cũng không thể ép buộc được, nếu đương sự không muốn thì đâu thể làm gì được người ta.
Phan An vuốt ve chén trà trong tay, nhìn trúc xanh ở ngoài phòng.
Hình thị lay chàng: "Con đoán xem trên này viết cái gì?".
Phan An ra vẻ hiếu kỳ, hỏi ngược lại: "Là cái gì hở mẫu thân?". Nhưng mà trong lòng đã nghĩ sẵn lý do cự tuyệt hôn ước.
Hình thị đưa trang giấy ra xa, chầm rãi đọc lên: "Kết duyên Phan Dương".
Dương nào cơ? Phan An quay đầu lại nhìn Hình thị.
Hình thị mỉm cười: "Mối tơ duyên của Phan Nhạc và Dương Dung Cơ".
Lá trúc ngoài phòng khẽ lay động, Phan An cẩn thận cầm trang giấy với ánh mắt kinh ngạc và ngón tay run run.
"Năm đó, khi chúng ta đến thăm Dương gia, phụ thân con và Dương gia chủ nghĩ ra việc này. Lúc ấy, Dương gia chủ muốn kiểm tra trình độ thơ văn của con, con đã dùng trúc để chứng minh chí nguyện của mình, nói ý chí của bản thân cao vút tận mây xanh khiến hắn vỗ tay thán phục. Sau đó, khi kiểm tra trình độ thư pháp và vẽ tranh, con cũng bình tĩnh ứng đối. Thế là Dương gia chủ nói con là tài năng hiếm có, ngay lập tức viết một tờ hôn thư với phụ thân con. Chỉ là đã nhiều năm trôi qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-co-phan-an/2512688/chuong-11.html