Tiễn Giang Thiếu Hiền đi, Đường Tố Khanh lo lắng người đàn ông cùng ông nội cô uống nhiềurượu như vậy, suy nghĩ có nên nghỉ trưa sớm một chút, ai ngờ anh cựchăng hái, to gan đem cô khóa vào trong ngực, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích, tầm mắt nóng rực gần như đem cô thiêu đốt.
Đường Tố Khanh cho dù thường bị anh dùng ánh mắt cưng chiều mà thâm tìnhnhìn, lần nào cũng không thay đổi đỏ mặt thẹn thùng, đẩy người đàn ôngmột cái, thấp giọng nói: "Đừng như vậy, sẽ có người thấy, trở về thôi!" .
"Sợ cái gì, anh quang minh chính đại ôm lão bà của anh ai dám lắm mồm." SởChiến ôm chặt thân thể mềm mại vào trong ngực, hét lên, bộ dáng hậnkhông thể cho toàn bộ thế giới biết bọn họ là vợ chồng.
Trong lòng Đường Tố Khanh ngọt ngào, cuối cùng bất đắc dĩ không thể làm gìkhác hơn là mặc cho anh ôm đủ, chỉ cần không làm ra chuyện gì làm ngườita xấu hổ hơn là được.
Đi dạo cùng anh ở bên ngoài nhà cũ một vòng mới vào nhà, lúc trở lại phòng khách, ông cụ bởi vì uống hơinhiều, nên đã vào phòng nghỉ trưa, người giúp việc thấy hai người mậtnhư vậy đi vào, không được tự nhiên dời tầm mắt đi, cúi đầu cung kínhnói: "Đại tiểu thư, ông cụ đã nghỉ trưa, ông bảo cô cùng cô gia tối nayđừng đi về, chờ ông sau khi tỉnh lại sẽ cùng cô gia đánh cờ." .
"Tôi biết rồi." Đường Tố Khanh cười nhạt gật đầu, sau đó lôi kéo Sở Chiến đi lên lầu.
Sở chiến cũng không giận, mặc cho cô lôi kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17362/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.