Nhìn thấy Giang Thiếu Hiền đở ông cụ đi về phía phòng trong, trong mắt Đường Tố Khanh ông nội luôn luôn vô cùng cao lớn trong nháy mắt đã trở nênrất già nua, lỗ mũi cô không được mà tự nhiên đau xót, lấy tay đẩy cánhtay người đàn ông bên cạnh một cái, nhìn Sở Chiến, Sở Chiến lập tức hiểu ý, nhìn Đường Tố Khanh lộ ra cưng chìu cười nhạt, sau đó bước nhanhđuổi theo ông cụ, đỡ lấy một cái tay khác của ông hướng gian phòng đitới.
Ông cụ mặc dù ngoài miệng không có nói gì, nhưng tronglòng vui ngất trời, hiện tại ông không chỉ cùng cháu gái hai người sốngnương tựa lẫn nhau, mà còn nhiều người thân hơn như thêm một người cháu, một cháu rể, không lâu sau này còn có một đứa chắt, đến lúc đó cái nhànày liền náo nhiệt, trong lòng ông cụ vui vẻ cảm thán.
ĐườngTố Khanh thấy người đàn ông vào phòng, cô lập tức đi về phía phòng bếp,trong lòng suy nghĩ nấu cái gì cho cơm trưa nhiều dĩnh dương mới được.
Vừa đi vào gian phòng, ông cụ cũng không vội nghỉ ngơi, mà đi tới bàn cờtướng cách đó không xa có ván cờ còn chưa kết thúc, mắt quét qua SởChiến, ôn hòa nhìn Giang Thiếu Hiền nói: "A hiền, chúng ta tiếp tục đánh cờ."
"Vâng, ông nội." Giang Thiếu Hiền đi tới ngồi đối diệnvới ông cụ, nghiêm túc quan sát ván cờ, Sở Chiến thấy hai người tậptrung tinh thần như vậy, mà ông cụ tựa như không để ý tới anh, anh tò mò đi tới bên cạnh bọn họ muốn nhìn một chút đến tột cùng là ván cờ gì màlàm khó bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17360/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.