Từ trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại hai người, sắc mặt của Sở Chiến vẫn khó coi, một cỗ oán khí cùng những việc không vui che giấu trong đôi mắt anh tuấn, thẳng tắp chờ Tờ Kế Nao và Nhân Nhân rời khỏi phòng, tâm tình của anh cũng chưa hồi phục lại niềm hạnh phúc, nguyên nhân là cục cưng bé nhỏ của anh bỏ rơi anh, cứ thế tận tâm với người xa lạ, hơn nữa người đàn ông xa lạ kia còn là người khiến cô phải nằm đây.
Nếu như mới vừa rồi chỉ là Sở Chiến suy đoán Tờ Kế Nao là ngườihại Đường Tố Khanh bị thương, thì sau khi anh thính tai nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của cục cưng, người này căn bản là tên đầu sỏ gây chuyện, thua thiệt nhất chính là cục cưng anh khi cô lấy đức báo oán.
Biết cô toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, nhưng anh vẫn rất mất hứng, tại sao cô gái của anh cứ phải đi khắp nơi suy nghĩ cho người khác, cô chỉ nên suy nghĩ về anh mà thôi, tâm Sở Chiến ê ẩm thầm nghĩ.
Đường Tố Khanh nghĩ tới canh đã ăn lâu như thế, chắc là tiêu hóa tốt rồi, cũng không thể cứ ở trên người anh. Môi cô trở nên ửng hồng, dù khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi rời khỏi người anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi ngủ rồi.".
Đường Tố Khanh luôn có những cử chỉ nhẹ nhàng, lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm thế nào, cũng lần đầu tiên nói chuyện với người khác bằng giọng vô lực, như cô gái nhỏ muốn làm nũng, rõ ràng là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17293/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.