Căn phòng lớn như vậy chỉ có mình Sở Chiến đang đau lòng và Đường Tố Khanh dù hôn mê vẫn kêu đau, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, không biết nhóm bác sĩ kia ăn cái gì để sống.
Mỗi tiếng kêu đau của Đường Tố Khanh lại là một nhát dao đâm vào tim anh, phiền não đến chẳng chịu nổi, anh lập tức lấy điện thoại trong túi ra, bấm số điện thoại của một người.
Điện thoại được nhận, Sở Chiến bá đạo không thèm đợi người kia lên tiếng, lo lắng nói: "Cô ấy kêu đau.".
"Kêu đau? Người nào đau?" Liễu Kiều Minh đang mặc áo khoác trắng tiếp tục loay hoay nghiên cứu dược liệu của mình, không rõ chân tướng hỏi, cảm giác đầu dây bên kia là một tòa khí lạnh, rốt cuộc sợ hãi bỏ thứ trong tay xuống, lĩnh ngộ được từ ‘cô ấy’ trong lời bạn tốt nói là ai
"A, đau là khó tránh khỏi, thuốc mê cũng chỉ có hạn, lại nói toàn thân cô ấy bị thương nặng như vậy có thể không đau sao? Không cần lo lắng, đây là hiện tượng bình thường." Liễu Kiều Minh phớt tỉnh giải thích, trong óc nhớ lại tin tức mới vừa dò thăm, là Sở Chiến đang thi hành nhiệm vụ, nhưng từ khi nào anh ấy lại ở với cô gái kia? Hơn nữa còn để ý đến cô ta như thế?
"Như thế nào mới không để cô ấy đau?" Sở Chiến cắn răng nói, chỉ nghe tiếng kêu đau yếu ớt đã khiến cho lòng anh nóng nảy không dứt, cộng thêm đối phương không đạo lí như vậy, đương nhiên anh biết đây là hiện tượng bình thường, vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17289/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.