Bên trong phòng bệnh vô cùng yên lặng, một bước chân thật khẽ đều có thể nghe được, sau khi Sở Chiến hóa giải tâm tình của mình, tận lực thả bước thật nhẹ, từ từ đến gần giường bệnh, trên tay cô là những gạc băng, cùng một bộ đồ bệnh nhân có thể làm anh loáng thoáng thấy vết thương bên trong, khiến tâm anh co rút, hận không thể khiến những vết thương kia đầy trên người mình.
Gương mặt tuyệt mỹ bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt, những vết máu còn động trên vành môi nhợt nhạt đã khô khốc, lông mi khẽ nhíu lại, nghĩ đến cô đang ngủ cũng cảm thấy khó chịu, tâm Sở Chiến đau đớn, anh ngồi bên giường, vô cùng yêu thương hôn một cái lên trán cô, ngay sau đó dịu dàng hôn lên những gạc băng kia, giống như điều đó có thể giúp cho cô giảm đau.
Ánh mắt chuyển qua phía sau lưng của cô, xuyên qua đồng phục bệnh nhân có thể nhìn thấy miếng gạc băng trắng nay đã thấm máu đỏ thẫm, một màn này khắc sâu vào cặp mắt Sở Chiến, nhìn Đường Tố Khanh không có ý thức, lòng đang mơ hồ quặng thắt, cho đến giờ phút này anh đã hiểu rõ anh yêu cô bao nhiêu.
Bởi vì yêu cô, cho nên luôn không ngừng chú ý đến nhất cử nhất động của cô, nhìn thấy người đàn ông khác dựa đến người cô, anh sẽ không thoải mái, thậm chí ghen tỵ với chồng của cô, cái người kia là một tên đàn ông hèn yếu, tất cả chuyện đó đều vì anh yêu cô.
Nếu biết mình yêu cô, như vậy tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17288/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.