Nhìn con gái nhỏ chỉ có hai cái bánh bao mà tươi cười không ngớt, nếu bé hiểu chuyện anh đưa bé đến cô nhi viện thì sẽ như thế nào, đây là máu mủ của anh, cũng là người thân duy nhất của anh ở cõi đời này, cộng thêm lời dặn dò của anh hai trước lúc lâm chung. Tờ Kế Nao quyết định bất luận cuộc sống này có bao nhiêu cực khổ, anh sẽ không đưa Nhân Nhân đến cô nhi viện.
Tờ Kế Nao kiên quyết sờ sờ tóc cô gái nhỏ, cười nói: "Ba phải đi làm, Nhân Nhân ngoan ngoãn ở chỗ này nhé.".
Cô gái nhỏ mặc dù không muốn, nhưng vẫn hiểu chuyện, gật đầu một cái, tiếp tục ăn cái bánh bao trong tay mình, đè những giọt nước mắt xuống.
Tờ Kế Nao yên tâm đi ra khỏi lều, lúc này, phần lớn công nhân đã ăn điểm tâm xong rồi, một đám người ríu rít nhìn một người đang đứng cách đó không xa, lên tiếng thảo luận.
Tờ Kế Nao tò mò nhìn lên, nhất thời ngây ngẩn cả người, anh nhìn thấy cô gái kia đang đứng trò chuyện gì đó với anh Lưu, chỉ thấy da thịt của cô gái kia trắng như bạch tuyết, gương mặt trái xoan lớn chừng một bàn tay, vẻ mặt không thay đổi, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, thỉnh thoảng lành lạnh không nói gì, mặc một bộ quần áo công sở màu đen, mang theo vẻ quật cường. Anh không biết phải hình dung như thế nào, cô gái này là cô gái xinh đẹp nhất anh nhìn thấy, ngay cả hoa khôi của thôn anh cũng không bằng một phần mười cô gái kia.
Nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17283/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.