Tôn Duệ Lâm nói đến chiều tối hắn sẽ về, vậy mà đến tận mười giờ khuya mới thấy hắn xuất hiện. Vẻ mặt hắn mệt mỏi tựa như vừa giải quyết một khối công việc lớn, đến cả thở dài cũng phát ra tiếng. Chừng đó cũng đủ hiểu hắn chịu nhiều áp lực ở công ty. 
Tháo cà vạt ra khỏi cổ, cả người giờ đây mới dễ chịu hơn một chút. Duệ Lâm đưa áo khoác cho người giúp việc đang đứng kế bên, thuận tiện quan sát xung quanh rồi hỏi. 
" Anh Nhược đâu? Sao tôi không thấy anh ấy" 
Dì giúp việc cười khó xử, mãi một lúc mới đáp. 
" Khi...khi trưa sau khi ngài rời đi thì A Nhược cảm thấy trong người không khỏe, cậu ấy cứ khó thở rồi nói không được. Đã thế còn ngất xỉu, tôi gọi bác sĩ đến thì mới biết cậu ấy bị kích động dẫn đến tụt huyết áp... Bác sĩ còn nghi ngờ A Nhược bị chứng khó nói. Hiện tại cậu ấy đang ngủ trên phòng mình ạ" 
Tôn Duệ Lâm sắc mặt thay đổi lúc lo lắng, lúc buồn bã. Hắn nhìn lên cầu thang, miệng tiếp tục hỏi. 
" A Nhược đã ăn gì chưa ?" 
Dì giúp việc gật đầu đáp. 
" Chiều nay có nấu chút cháo thịt cho cậu ấy, nhưng A Nhược mệt... Ăn chưa đến nửa chén cháo đã không muốn ăn nữa, sau đó ngủ từ chiều đến giờ chưa dậy" 
" Được rồi! Dì mang giúp tôi một ly sữa nóng lên phòng cậu ấy." 
" Vâng, tôi lập tức đi làm ngay" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chan-cua-em/3442515/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.