A Nhược biết hai người bọn họ xuất phát từ điểm người giúp đỡ - và kẻ trả ơn mà thôi. Vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát nếu như hai người từ từ xem nhau như một điều gì đó thân thuộc, để rồi khi ở đỉnh điểm của cuộc cãi nhau... Bọn họ đều chọn tạo khoảng cách với đối phương chứ không hề có ý làm lành. 
Đau lòng chắc chắn là có, bởi vì A Nhược cũng thích Duệ Lâm. Nhưng thâm tâm anh tự nhắc rằng... Mình vốn dĩ cũng chỉ là một người không lành lặn, không thể vì tình cảm cá nhân mà làm vướng tay vướng chân hắn được. 
Biết là không nên xen vào cuộc sống của hắn nhiều nhưng A Nhược vẫn tò mò chuyện đang xảy ra ngay lúc này. Anh muốn được như những người khác, có thể lén lút theo dõi người mình thích để xem nó có cảm giác gì, có thể lén lút nghe lén cuộc trò chuyện của họ với người khác.... Nhưng rồi anh lại tự cười trách bản thân mình rằng. 
" Đến cả việc đi lại còn khó khăn thì huống gì nói đến chuyện theo dõi, lén lút nghe trộm người khác" 
Anh giễu bản thân mình rồi tự cười, nhìn chiếc xe lăn hiện đại Tôn Duệ Lâm mua cho mà lòng nặng trĩu. Cảm xúc thay đổi liên tục khiến anh không khác gì người tự kỷ cả. 
A Nhược cảm thấy ngay cả sân vườn nhiều tán cây thế này cũng cảm thấy ngột ngạt, trong nhà có nhiều điều anh không nên thấy... 
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng A Nhược nói với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chan-cua-em/3442514/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.