Địch Thiện Tam dường như không hề để ý đến lời nói hay hành động của mình, thái độ của người kia ngạo mạn như thể mình có một ô dù chống lưng ở đằng sau rất to nên không để ý đến ai. Nét mặt sắc xảo của y cũng khiến nhiều người vừa ghen tị vừa cảm thấy khó gần. 
A Nhược sau khi nghe xong người kia giới thiệu thì trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, anh cảm thấy lồng ngực mình thở cũng khó khăn. Ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn Địch Thiện Tam không nói lấy một lời. 
Mà Địch Thiện Tam cũng nhận ra có một ánh mắt đang dõi theo mình, y nhíu mày đi đến gần A Nhược, nhìn anh từ trên một lượt xuống rồi đánh giá. 
" Ăn mặc bình thường, lại còn bị tật nguyền. Làm sao có thể bước vào đây thế ? Lại còn cả gan đến phòng của chủ tịch, anh là đối tác của công ty nào mau nói đi. Này.... Đừng nhìn tôi bằng anh mắt đó, nếu không tôi sẽ nói lại với Tôn Duệ Lâm đó" 
" Tôi....tôi...tôi..." 
A Nhược không những bị tật nguyền mà anh còn bị chứng khó nói. Cứ hễ mỗi lần tức giận hay cuống lên... A Nhược đều có thể nói lắp bắp không thành câu. 
Cảm xúc bị ức chế, sự đau lòng chẳng hiểu vì sao dâng lên. Tựa như thế mình đang ở trên một đám mây êm ái, đến khi đám mây biến mất... Cảm giác ngã đau cũng theo đó mà xuất hiện vậy. 
Ôm tâm tư một người thất tình trong lòng, A Nhược 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chan-cua-em/3442510/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.