Nói là hai người cự nệ nhau cả đêm nhưng thật ra chỉ có mỗi mình Tôn Duệ Lâm nhất quyết giữ khư khư A Nhược cạnh mình. 
Sức của " người già" thì làm sao bì lại được sức trai trẻ ? Vì vậy A Nhược còn chưa phản kháng quá nửa giờ đã không còn chút sức lực nào, đã vậy còn đang bị ốm cho nên anh đành giương cờ trắng đầu hàng, mặc kệ tên đần thối kia làm gì thì làm. 
Tôn Duệ Lâm cũng không phải loại thích trêu người quá lâu, thấy A Nhược đã đuối sức ngoan ngoãn nằm im hắn liền buông lỏng cái ôm ra, đặt nhẹ đôi chân của anh lên giường, dùng bàn tay to lớn bắt đầu mát xa bàn chân đó giúp anh. 
Đôi chân kia cũng chẳng còn cảm nhận được cảm giác, anh nằm trên im trên chiếc giường lớn...ánh mắt liu riu mơ màng buồn ngủ. 
Tôn Duệ Lâm mát xa chân cho người kia, hắn nhìn nét mặt tiều tùy của anh dần dần chìm vào giấc ngủ mà miệng bất giác nở nụ cười. 
Một thằng bé nhỏ làm sao có thể tương tư một người đến chừng đó năm? 
Đó là câu hỏi Tôn Duệ Lâm đã tự hỏi suốt những năm tháng trải đời đi làm thuê của mình. Cách đây hai năm trước, khi hắn có sự nghiệp rực rỡ trong tay thì cuối cùng hắn cũng tìm ra câu trả lời. 
Nghe thì có hơi hoang đường, nhưng đó chính là sự thật... Nếu như không gặp A Nhược, nếu không nhờ số tiền của anh và hộp thức ăn vẫn còn nóng... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chan-cua-em/3442499/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.