Trời vừa chập tối, mặt trăng đã treo lơ lửng trên cao.
Trong căn biệt thự rộng lớn ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp, Âu Dương Quân nhẹ nhàng bế Thanh Y lên phòng.
Suốt mấy hôm nay, trong lễ tang của Nhật, Thanh Y dường như không ăn cũng không ngủ. Tuy cô chẳng rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa nhưng ai cũng thấy rõ, tinh thần cô hoàn toàn suy sụp.
Mặc dù Âu Dương Quân luôn an ủi rằng cái chết của Nhật không phải lỗi của cô, nhưng cô vẫn như cũ chỉ nói một câu: “Không phải lỗi của tôi nhưng vì tôi mà chết!”
Âu Dương Quân đặt Thanh Y lên chiếc giường rộng rãi và mềm mại rồi kéo chăn giúp cô. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà.
Cái chết của Nhật là một sự đã kích đối với Thanh Y. Cô luôn cho rằng mình đã khiến anh thành ra như vậy.
Âu Dương Quân chau mày. Anh lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Nhìn thấy người con gái mình yêu đau lòng vì người khác nhưng anh chẳng thể được làm gì. Anh chỉ có thể ở bên cạnh và cho cô một bờ vai vững chải để dựa vào.
- Anh Quân!
Vũ mở cửa với sắc mặt không tốt, trông anh có vẻ khẩn trương.
- Suỵt!
Âu Dương Quân đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu Vũ im lặng. Anh đứng dậy chỉnh lại chăn cho Thanh Y lần nữa mới chịu rời đi.
Trong thư phòng, Vũ nhanh chóng tường thuật lại tin tức vừa nhận được.
- Họa Lam?
Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-canh/1947652/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.