Hân Vy từ từ mở mắt, trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở phía cuối giường, cô cố mở mắt ra nhìn thêm một lần nữa
nhưng bóng người đó đã biến mất. Nghe tiếng gọi, cô khẽ đưa mắt sang bên cạnh. Người giúp việc với vẻ mặt lo lắng hỏi.
“ Cô thấy sao rồi?”
Hân Vy từ từ trả lời, giọng nói có chút thều thào và yếu đi.
“ Tôi đỡ hơn rồi, cảm mơn chị đã đưa tôi đến đây”
“ Cô nghỉ ngơi đi, để tôi ra ngoài mua cháo cho cô ăn”
“ Ừm” - Hân Vy khẽ gật đầu đáp lại.
Trong lúc người giúp việc đi ra ngoài, Hân Vy nằm trên giường như không còn sức lực, mặc cho chuyện gì xảy ra xung quanh, cô dần dần thiếp đi.
Mãi đến khi trời đã tối, cô một lần nữa mới tỉnh lại. Nhưng so với lần đầu tiên tỉnh lại, lần này bóng người mờ ảo đã dần hiện rõ trước mặt cô.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh lo lắng nắm lấy bàn tay cô mà nói.
“ Vợ ơi, em sao rồi?”
Hân Vy đưa mắt sang nhìn anh, rồi lại nhìn về phía cuối giường, chính là ả ta - Minh Anh cũng ở đây. Hân Vy không trả lời anh mà từ từ nới lỏng bàn tay mình ra khỏi tay anh. Cô xoay mặt sang phía cửa sổ, Minh Hạo dường như hiểu ý cô, anh không nói gì mà nhìn sang Minh Anh và người giúp việc, tự động rời đi trong im lặng.
Đợi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-cach-xung-ho-lam-vo-anh/3644271/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.