Chương trước
Chương sau
    Đúng chin giờ, Mamako và Huyệt Anh được đưa về nhà bằng xe của Hưng.Mamako xong thì tới Huyệt Anh. Huyệt Anh đứng trước nhà mình, chưa kịp mở cửa thì cô bị vòng tay của ai đó ôm chầm lấy; vòng tay đó tuy chứa đầy tình yêu thương của ai đó dành cho rất chân thành nhưng nó lại không ấm áp, không lôi kéo được cô.    -Hưng à!Buông tôi ra đi!

    -Không!

     -Ông bị sao vậy?

      Hưng ôm cô chặt quá ,nó làm cô nghẹt thở và khó chịu.Huyệt Anh dù có gắng thoát ra thì kết quả là con số 0. Hưng, anh tựa đầu mình vào vai cô ngay đằng sau, mùi hương tỏa ra người cô thơm quá, chắc là cô có sức nước hoa.Hôm nay cô đẹp quá,anh muốn có cô nhưng…

      -Huyệt Anh…em yêu anh chứ?

      -Ông…ông đang nói gì vậy?Sao gọi anh em?

      -Em trả lời đi!-Tôi …tôi thích ông mà…Á!!!

      Không yêu nhưng thích…ý của Huyệt Anh là sao?Cô không nói cô không yêu anh nhưng trong thanh tâm của cô thì lại nói có.Hưng không ôm cô nữa,anh quay nhanh cơ thể đáng yêu , đưa khuôn mặt của Huyệt Anh ngay trước mặt mình và…hôn cô.Anh hôn cô với ý muốn rằng:cô là của anh, sau này và tương lai là của anh; ngay cả chính anh đây sẽ tự dâng hiến mình cho cô.Huyệt Anh có vẻ không đồng tình lắm, cô nhăn mặt rồi đẩy anh ra mặc kệ nó làm anh đau.

       -Ông…ông làm gì vậy?

       -Huyệt Anh!Làm ơn!Hãy nói rằng em yêu anh đi!Hãy nói đi!

       Hưng bước từ từ trước mặt Huyệt Anh, anh nắm chặt hai bả vai cô .

       -Tôi…tôi không thể!

       -Tại sao? 

       Bắt đầu, HUyệt Anh có thể cảm nhận cơ thể mình run lên không phải cô tự làm mà do vì hai cánh tay Hưng đang nắm ba vai cô đang run bần bật lên.Cô có thể thấy khuôn mặt không được vui của anh cho lắm.

       -Vì…tôi không thể nói dối!Tôi không thể …nói dối mình nữa!-Huyệt Anh cúi mặt xuống , cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hưng.

       -Nói dối?Em không yêu anh sao?

       -….-Huyệt Anh,em trả lời đi!Trả lời đi!-Hưng như lên cơn điên,anh lay mạnh cô .

       -Tôi không biết!

       -Em yêu…Kaishito đúng không?

       -Không biết!Tôi không biết!Ông làm tôi đau đấy!

       -….Xin lỗi!

       Hưng buông Huyệt Anh ra, cô được thả tự do về nhà mình, bỏ Hưng đang lẽ loi, đứng nhìn cô cho tới khi hình bóng của một tiểu thư dười lớp váy đen tuyền đã khuất.Hai dòng nước mắt từ hai con mắt lặng lẽ chảy ra, chắc Hưng là người yêu Huyệt Anh nhất nhưng anh không được đáp trả lại từ người anh yêu…Vì sao?Vì sao chứ?

       Rầm…

       Một bức tường của nhà Huyệt Anh bị thủng một chỗ nứt không thể gọi là nhẹ .Mặc cho đôi bàn tay vẫn đầm đìa chảy máu nhưng Hưng vẫn mặc kệ.Kaishito hơn anh chỗ nào chứ?

       Sáng hôm sau…

       Giờ ra chơi, Huyệt Anh vẫn như ngày nào, lăn đùng ra ngủ khò khò còn Mamako thì chép bà giải lại .Hai con này tuy đã già đầu nhưng ngây thơ….chắc vậy!! Qua một ngày thôi là xem như quên hết.

       -Nè Huyệt Anh! Không chịu chép bài đi mà nằm ngủ?-Mamako tay đang chép lia lịa sau đó ngừng đột ngột lại, hai mắc liếc xéo ngay con heo nặng bảy mươi kí đang ngủ như chết kia.

       -Ờ…ờ…! Chép dùm y!-Thay vì nhờ vả người khác thì nhờ lịch sự, hay nhìn thẳng vô mặt thì con này nó vẫn áp cái mặt sát xuống bàn ngày khò khò, tay rờ trên bàn kiếm vở rồi đưa trên mặt Mamako.Cô bó tay con nhỏ , trên tay nó thay vì là vở thì đó lại là “sách”.Sao chép được?

      -Cái con này….Haiz!!!

      Mamako mồ hôi nhìn Huyệt Anh rồi lấy nguyên cuốn sách quăng trả lại cho nhỏ heo, Mamako lấy bình nước của cô ra khỏi lớp để rót, không quan tâm tới con bạn thân cô nữa.Hưng đâu? Anh bị kêu nghỉ vì cái tay phải băng bó lại , đến chiều mới vô được. Đương nhiên lẫn Long ,Mamako và mọi người trong lớp đều không biết vì sao nhưng riêng Huyệt Anh, cô âm thầm buồn bã cúi gầm mặt xuống. Cô buồn xót xa khi anh nghĩ nhưng chiều anh cũng vô nên …cô sẽ cố gắng hàn gắn lại với anh.Long từ sáng giờ vẫn đối xử tốt với Mamako nhưng có vẻ lạnh nhạt hơn ,như lần đầu tiên mới gặp ấy.

      Quay lại vấn đề, Mamako vừa bước ra khỏi lớp, Kaishito bước tới gần bàn Huyệt Anh, anh cầm lên một cuốn vở rồi nhếch , mang về chỗ anh rồi tay anh điêu luyện trên trang vở của ai đó và cuối cùng trong thoáng chốc, anh đã xong và trả lại cho chủ “nó”.Mamako ung dung tới bình nước đầy 20l. Vừa cuối xuống rót, Linh Linh không biết từ đâu ra đã hiện ngay trước mặt cô với vẻ mặt vô cùng là giận dữ.Tuy có cảm nhận điều đó không lành sắp xảy ra nhưng Mamako vẫn tươi cười với Linh Linh.

      -Gì thế Linh Linh?Gặp tớ có chuyện gì vậy?

      Chát

      Hàng ngàn con mắt trên hành lang đều hướng tới hai người con gái .Một người cầm tay quơ thẳng vào mặt người đối diện, còn còn lại thì bơ vơ, không khỏi sửng sốt . Cái bình nước mới chỉ nửa bình đang nằm lăn lội dưới sàn làm ướt chân Mamako. Cô quay lại đầy những câu hỏi nhìn Linh Linh.

       -Linh Linh?Tại sao?

       -Đồ Hồ Ly!

       -Sao?

       -Tại sao tự nhiên Linh Linh lại chửi cô như vậy? Mamako khó hiểu.

       -Cô đã có Long là bạn trai rồi mà còn tán tỉnh Quốc Lê nữa là sao chớ!-Linh Linh giận dữ hét lên cho nguyên cái hành lang này, ai mà không nghe thấy chắc người đó có vấn đề về tai rồi.

       -Sao? Long là bạn trai của Mamako hồi nào vậy?

       -ỐI! Thì ra là Long có bạn gái lâu rồi thế mà mình định làm quen ảnh ấy!

       -Mà Mamako là bạn gái Long rồi gì có thêm Quốc Lê đâu đây nữa?-…..Những lời bàn tán không hay bắt đầu nổi dậy, càng ngày càng một nhiều và lớn. Chưa kể là khối 11 hầu như toàn mấy người nhiều chuyện và bịa đặt nên thế nào kết quả về sau khó mà tránh được cái xui.

       Linh Linh nắm chặt bàn tay, con mắt ăn tươi nuốt sống nhìn Mamako trong khi cô nàng Lai vẫn còn quá hoang mang về việc mình vưa nhận….chuyện gì xảy ra thế?

       -Linh Linh, cậu nói tớ tán tỉnh Quốc Lê là sao?

       -Vậy mấy cái bức hình này là gì?Nói xong, Linh Linh cầm từ trong áo khoác cô ra một xấp hình ảnh, trong đó lien quan tới Mamako và Quốc Lê. 

        Bức thì hai người nắm tay nhau, bức thì hai người cười nói chuyện, bức thì hai người ôm nhau…. Nói chung là nguyên bộ đó, Linh Linh tàn nhẫn chọi thẳng vô mặt Mamako trong cơn tức giận. Mọi người ùa nhau lấy những bức hình bị rơi xuống sàn rồi những lời chỉ trích khó nghe bắt đầu vội lên.

        -Ôi chời!Tưởng con này hiền lắm ai dè…

        -Bày đặt hẹn hò trong rừng luôn!

        -Có Long rồi mà còn ….Haizz!! Nhỏ này thật là…-….Hiểu lầm…tất cả là hiểu lầm hết!

        Mamako tái xanh mặt. Đây chả phải là lúc Quốc Lê và cô nói chuyện ở Hồ Cốc sao?Họ đang nói chuyện về Linh Linh. Có tấm hai người nắm tay nhau chả qua tay Mamako lúc đó đang dính gì nên Quốc Lê mới chạm vô nó. Tấm hai người ôm nhau chả qua Quốc Lê bị vấp cục đá rồi Mamako theo phản xạ giúp đỡ anh bằng cách ôm anh, giữ anh lại.

       Chát!

       -Con hồ Ly!

       -Mày dám đụng tới Long à!

       -Mày còn dám lén phén với Quốc Lê nữa!

       -Á!! Mấy cậu…A! Tha cho tớ!!!

       -Cho mày chết!!

       -Linh Linh! Cứu tớ!Không biết từ đâu, fan group của Quốc Lê và Long ùa nhau kéo tới( hai thằng này là hotboy nên có fan group cũng không phải chuyện lạ!!),xử Mamako tội nghiệp.Cô vùng vẫy trong đám người ngu si ,đần đôn không biết gì mà bày đặt. Cầu cứu Linh Linh nhưng cô nàng chỉ mỉm cười nhìn Mamako với một câu thầm nghĩ.“Đáng đời!!”

 

        Trong lúc đó, khối 10… 

       -Hoa !! Hoa!! Nguy rồi có chuyện rồi!-Renko hớt hải kiếm Hoa, cô nàng đang dọn sách vở vô locker. 

       -Sao thế Renko?

       -Chị…chị….chị Mamako bị bắt nạt, bị đánh kìa! Mau đi cứu chị ấy đi!- Renko định lên khối 11 thăm hai ông anh giá băng và bà chị HUyệt Anh yêu dấu của cô và đương nhiên…cô hỏi thăm Hưng luôn nhưng vừa lên thấy cảnh tượng kinh hoàng ,cô liền chạy xuống báo Hoa. Thay vì cả hai hớt hải lên cầu cứu Kaishito, Phong và HUyệt Anh thì Hoa thản nhiên cất sách vở rồi vô lớp, tặng cho Renko câu. 

       -Chị ấy đáng bị vậy! Bước vô lớp và khuất, Renko chết sững! CHuyệt gì xảy ra thế? Giờ không phải là lúc suy nghĩ, cô phải lên báo cho Huyệt Anh biết.

 

        -Á!! Làm ơn!! Tha cho tớ! Hic! Hic!

        -Cho mày chết! 

        -Mẹ con đ*!! 

       -Mamako! Đó là những điều mày đáng được có!

       -Linh Linh? 

       Linh Linh thỏa mãn nhìn Mamako bị dựt tóc, hai má bầm tím. Cô cứ ra lệnh cho đám ngưởi phải đánh như thế nào cho tới khi…một người xuất hiện. Người đó vì thấy có đám đông chum lại nên vội vã tới xem và….người con gái mà người đó thầm thương nhớ….đang là người lãnh đạo về chuyện đó…. 

       -Quốc Lê? Cậu…. 

        -Cậu đang làm gì vậy?...Mamako? 

        -Này ! Tất cả, mau bỏ Mamako ra!  

        Bỏ mặc Linh Linh, Quốc Lê vùng tới đuổi hết đám con gái đi. Thân hình tội nghiệp bị bầm khắp người, quần áo bị xé rách, Mamako lơ mơ những giọt nước mắt nhìn Quốc Lê.Cô vui mừng vì mình đã được cứu. -Sao mọi người không cản mà lại đánh Mamako thế? 

       -Qủa đúng Quốc Lê bị Mamako mê muội rồi! 

        -Con này ghê thật! -…. Lại nổi dậy, Linh Linh tới kéo Quốc Lê ra khỏi Mamako như kêu anh tránh xa thứ dơ bẩn này đi. Cô lấy danh nghĩa là người được QUốc Lê mến, cô tỏ vẻ đáng thương để mong anh đừng bênh Mamako.

       -Quốc Lê! Cậu bị Mamako mê hoặc rồi!Tớ sẽ giúp cậu! 

       -Tụi bây ! Xông lên đánh!-Fan group của Quốc Lê càng phẫn nộ khi thấy anh bênh ả ta. Mọi người hung hỗ lên trận tiếp .Mamako hoảng sợ, cô…cô làm gì sai chứ?

       -Không!!-Quốc Lê la lên và…. 

       Mamako nhắm mắt chờ phần tiếp theo thì bỗng nhiên…sao cô chưa bị hành? Cô vẫn an toàn.Khi mở mắt nhìn lên thì…như ông trời đã cứu mạng cô, Mamako mừng rơi nước mắt bởi vì….Huyệt Anh…đang đứng trước mặt và hai tay bẻ crack crack , khuôn mặt đáng sợ nhìn mọi người.THật may là Renko báo cho họ kịp lúc nên Huyệt Anh chạy nhanh ra ngoài.

        -Đứa nào chạm tới Mamako! Thì coi chừng tao đấy!-Huyệt Anh đe dọa làm tất cả khiếp sợ vì ai cũng biết rằng cô là đai đen nhị đẳng Karatedo và hấu như mọi người đều quên Huyệt Anh là bạn thân của Mamako. 

        -Hồi nãy…AI ĐÁNH BẠN TAO RA NÔNG NỖI NÀY HẢ? 

        Một tiếng hét làm cả không gian yên tĩnh, Linh Linh mặt tái mét…cô quả là xui xẻo.Hai nhóm “côn đồ” nãy cũng khiếp đảm nhưng vì hai anh chàng hot mơ mộng nên vẫn manh mẽ tiếng tới tử thần.Con đầu đàn bên fan của Quốc Lê và con bên Long đứng trước mặt Huyệt Anh , ra bộ mặt kiêu hạnh và thản nhiên nói là tụi nó làm. 

        -Bộ mày không thấy những bức ảnh trơ trẽn của con bạn mày à?

        -Để tao cầm lên và cho mày xem! 

        Cầm những bức hình rồi một lần nữa hai đứa ném thẳng vào mặt Huyệt Anh. Cô nhóc nhìn những bức ảnh rồi mỉm cười…chỉ cần nhìn xơ qua thôi là cô biết ai là thủ phạm chuyện này. 

        -Cảm ơn tụi mày! Qủa là mấy đứa miệng còn hôi sữa chưa biết chuyện mà bày đặt ra oai!

        -Mày… 

        -Con khốn! 

        Câu nói mỉa mai của HUyệt Anh làm tụi nó phát điên lên rồi cô chỉ mỉm cười. 

       -Hai đứa…mỗi đứa là nhóm trưởng của hai cái group khùng điên đó hả? 

       -Ừ! Mày dám nói gì? 

       -Biết thì xin lỗi đi! … 

       -Á!!!!!!!!!!!Mày…….. 

       -A!!!!!!!!!!Bỏ tao ra!!! 

       Trong thoáng chốc, trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Hai con nhỏ Leader bị Huyệt Anh nhanh tay tóm cổ từng đứa rồi siết chặt.La lên trong cơn hoảng loạn và đau đớn. Huyệt Anh càng ngày càng bóp chặt và…cô tàn nhẫn quất hai cái đầu thiếu suy nghĩ vào nhau làm hai cái chảy một dòng nước đỏ tươi lênh láng. -Cứu tao! 

       -Nó…nó giết tao kìa tụi bây!! 

       -Tới giờ chết của tụi bây rồi!

       Không ai dám tới cứu ngay cả Linh Linh cũng hoảng sợ, cô trốn sau lưng QUốc Lê. Anh không cản vì do họ đáng được nhận lại nhưng dù thế nào thì anh vẫn không thể để Huyệt Anh biết có Linh Linh là người bắt đầu chuyện này được. Huyệt Anh mặt đáng sợ nhìn hai con nhỏ đang nằm dưới sàn khiếp đảm. Cô vừa chuẩn bị đưa cú đấm thẳng tới hai đứa thì bỗng dưng…tất cả chìm đắm vào sự hiện diện của hai hotboy và cũng là đại ca khối 11, người thủ lĩnh. Huyệt Anh không thể đánh hai nhỏ đó được, cô bị khống chế bởi…Kaishito. Hai anh chàng đã sớm được nhận tin của Renko, Phong lao ra như tên bắn và tiếp theo là Kaishito.Trong thoáng chớp, Kaishito may mắn ôm chắt kịp thờ lấy Huyệt Anh, một tay anh ôm eo cô, một tay anh nắm chặt lấy nắm đấm. 

        -Dừng lai đi, Huyệt Anh!-Lời nói giá băng nhưng hơi thở lại nóng bỏng.Lại khuôn mặt lạnh lùng đó nhưng cái ôm đó thật ấm áp và thoải mái. 

        -…Vâng…!-Huyệt Anh lí nhí nói,lễ phép nhưng Kaishito có thể nghe thấy.Cô buông thả tay mình xuống, Kaishito cũng buông cô và anh xoa lấy đầu cô

         -Linh Linh! Cậu bị sao vậy?

         -Quốc Lê! Tại sao… 

         Như và Tuấn Thanh cũng ở đó kịp thời, Như là người chứng kiến hết mọi chuyện, cô chạy tới lay mạnh Linh Linh nhưng đổi lại là sự im lặng. Tuấn Thanh nhìn lạnh lùng với bọn nhiều chuyện, rồi hai đứa giỡn với tử thần rồi sang Quốc Lê. Dù không phải lỗi là ở Quốc Lê nhưng ánh mắt của Tuấn Thanh không mấy thiện cảm.

         -Mamako! Mamako!

          -…Phong…!

          Phong chạy ngay tới chỗ Mamako, cô nàng mừng hụt,cô đưa tay ôm lấy anh ,Phong cũng vậy.Anh cởi áo khoác anh đang mặc mà đắp lên người cô.Nhẹ nhàng nhấc bỏng cô lên rồi lao thẳng tới phòng y tế mặc kệ đi đám người ngu si còn rất hoang mang nhiều điều. Hai thủ lĩnh khối 11 đã quan tâm tới dôi bạn thân này từ khi nào? Hành động của họ thật tình cảm! …

 

       Hớt hả chạy xuống phòng y tế, Phong đặt Mamako tội nghiệp lên giường nằm nghỉ, cô nàng dã thiếp đi từ lúc nào không biết. Trong phòng bây giờ chỉ còn tiếng dối thoại giữa cô y tá và Phong.

       -Em là bạn trai nó hả? 

       -…Vâng!

       -Làm gì mà để em ấy bị ghê thế này? Dẫu sao cũng là con gái mà! 

       -Lỗi của em! Cô làm ơn giúp em với! 

       -Không bị ảnh hưởng tới não nên em yên tâm! 

       -Cảm ơn cô nhiều lắm! 

       Phong mặt sáng rỡ hết nhìn cô y tế rồi từ từ tiếng tới Mamako, đưa anh mắt hiền dịu nhìn cô rồi vuốt lên má. Cô y tá nhìn mỉm cười lắc đầu, cô đi ra ngoài lấy đồ và thầm nghĩ bọn trẻ giờ thật là….(Cổ đang FA! Hehe!) Renko chia tay Kaishito và Huyệt Anh xong! Cô vừa xuống khối 10 thì thấy bộ mặt hớt hải của Long chạy tới, anh thấy Renko liền lắp bắp nói. 

        -Renko….Hoa….Hoa đâu? CHị Mamako nữa? 

        -Hoa thì em không biết nhưng chị Mamako dang ở trong phòng y tế! 

        -Chết tiệt!Em mau gọi Hoa tới phòng y tế ngay nhé! 

        Long thục mạng chạy ngay tới chỗ của Mamako và Phong dưới sự ngỡ ngàng của Renko nhưng cô vẫn nghe lời Long mà di kiếm Hoa. Long tới phòng y tế, anh sửng sốt nhìn người “bạn gái” bất tỉnh nằm trên giường, anh hoảng hốt chạy ngay tới nhưng bị Phong chặn lại. Hai người lại nhìn nhau bằng ánh mắt lửa điện . 

        -Cậu đi đâu mà để Mamako bị vậy? 

       -Lỗi tại tôi! Nhưng mà Mamako bị ai đánh? 

       -Làm bạn trai tệ quá! Mamako bị đám con gái khối 11 đánh tập thể đấy!

       -Chứ không phải khối 10 hả?

       - Cái gì? 

       -Mệt quá! Cậu ra đây với tôi! 

       Khi Long kéo Phong ra ngoài, Phong ngỡ ngàng khi bức ảnh tình tứ khúc hôn của anh và Mamako.Nó được dán đầy trên bảng thong báo của khối 10, ai đi ngang qua cũng có thể thấy nhưng vì hồi nãy Phong gấp quá, anh quá lo cho sức khỏe của Mamako nên không thấy được những tấm hình này.Long đang mua nước dưới căn-tin thì nghe mấy đứa con gái khối 10 bàn về em mình.Nói em mình thật tôi nghiệp, bị chị nào dó lớn tuổi hơn dành Phong va v.v…..Long liền hoảng hốt chạy lên ngay thì ôi trời! Cảm xúc bị đảo lộn đến không ngờ: một phần anh tức vì oan cho Mamako, một phần anh tức khi nhìn thấy người cô đang hôn là Phong nữa. Phong choáng váng, rốt cuộc hôm nay là ngày gì thế? Người bị nạn không phải là anh nhưng người ấy là Mamako, người anh vô cùng yêu thương. Tất cả mọi thứ tội lỗi đều bị lấn áp vào Mamako.Tại sao luôn là Mamako chứ? 

       -Gì thế anh hai? 

       -Em biết chuyện này không Hoa? 

       -Biết! 

       -Tại sao…… 

       Hoa ung dung di tới chỗ hai người anh cùng khuôn mặt hớt hải của Renko, Long như điên lên hỏi Hoa về việc những bức hình của Mamako làm Hoa càng ngày một lạnh giá và lên cơn. Cô trả lời thẳng từng là biết làm Phong ngất ngả bởi vì Hoa sao cô không giúp Mamako bỏ mấy cái tám hình này xuống. Khuôn mặt của Hoa bình tĩnh và giá băng , cô nhìn anh hai cô và Long cũng đầy vẻ giận dữ nhìn em gái mình.Không mấy phút sau, Hoa gạt tay Long qua bên rồi về lớp;Renko mặt khó hiểu hết nhìn Phong rồi sang Long rồi chạy theo Hoa. Phong kệ mặc những gì anh thấy bây giờ, anh chỉ lo một chuyện duy nhất là Mamako thôi!

       -Mamako!!!!

       Khi Phong bước vào, anh hoảng hốt khi thấy đám nữ khối 10 xô ập tới phòng y tá, thẳng tay giựt tóc đàn chị mình, lấy điện thoại ra quay video rồi những câu lời không mấy hay ho. 

       -Tưởng hơn tuổi là có ý định cướp chồng người ta à?

       -Bà chị à! Bà chị chắc “xinh” ! 

       -Haha! Tụi bây làm tiếp đi , tao phải quay cho hay mới được! 

       -…… 

       -Mấy con láo xược này! Dám làm vậy với người lớn à!

       -Á!Anh Phong!!! 

       Mamako chỉ biết ngồi yên để mấy đàn em mình hành hạ. Lỗi tại cô hết! Cô phải nhận bài học cho những gì cô đã làm. Cô đã lợi dụng Long, cô đã phản bội tình cảm của Hoa,…Tất cả là tại cô hết nên cô không hối hận gì cả. Phong nhìn cảnh tượng mà tức điên cả lên. Anh thẳng tay đánh từng đứa rồi xô chúng nó ra.Mấy đám con gái giật mình và hoảng hốt khi có mặt với sự hiện diện của anh chàng hotboy khối 11.Anh diên loạn vũ phu với tụi nó như thằng điên rồi ôm lấy Mamako nằm yên dưới sàn dù cô đang tỉnh.

        -Haiz!Anh ta quả là bị chị ấy mê muội rồi!

        -Tội nghiệp Hoa quá! 

        -Cái bà chị hồ ly đó… 

        -Mấy cái đứa ăn nói láo xược này! 

       -Ôi mẹ ơi! 

       Dù trước mặt họ là một cảnh tượng lãng mạn nhưng không hề được nghe những lời cảm động mà trái lại. Long không biết từ lúc nào đã tới, anh nổi cơn giận la toáng với mấy đám mất nết. Trong thoáng chớp, tất cả ai cũng nhận ra là anh hai của Hoa. Tuy họ càng căm ghét Mamako hơn và càng tội nghiệp Hoa vì nghĩ bà chị cũng lấy được lòng người thân Hoa nhưng chả ai dám nói năng gì hết vì bọn này dâu thuộc loại hiền. Nguyên nhóm chạy ra ngoài, Long mơ hồ nhìn Phong ôm Mamako vào lòng mà đau khổ, lòng anh cũng đau như thắt nhưng càng đau hơn khi em gái mình lại không về phía mình. 

       Mamako để yên cho Phong ôm cô nhưng rồi khoảng mấy giây sau, Mamako lạnh lùng xô anh ra với vẻ mặt căm phẫn. Ánh mắt đầy ngọn lửa đỏ hiện lên trong mắt cô rồi lại một dòng nước chảy ra. Quần áo bị xé rách nên cô phải lấy tay che lại nhưng ánh mắt vẫn đinh ninh hướng tới Phong. Anh không hiểu gì hết. Tại sao Mamako xô  anh ra? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó? Sao lại có thái đọ vậy với anh?...Nhiều câu hỏi dồn ép lên Phong làm anh giờ tự biến mình một thằng khờ bất động. 

       -Tất cả là tại anh! TẤT CẢ LÀ TẠI ANH HẾT! Nếu như tôi không gặp anh và không quen biết gì với anh…..thì sẽ có ngày hôm nay….Làm ơn! Tha cho tôi đi! Hic! 

       Nhẫn tâm một lời nói với anh như một con dao đâm một chí mạng vào người Phong. Sao cô lại nói nhữn lời vậy?Tại anh ư? Phải! Tại anh, vì anh mà anh lại để quá người đau khổ ngay cả Kaishito và người anh yêu. Giờ đây chắc là bài học cho anh. Mamako khóc nấc lên rồi che mặt,bỏ đi. Long đứng yên , nhìn Phong ngồi đó dưới sàn ôm đầu mải mê suy nghĩ đến phát khùng Long cười nhẹ bước tới. 

        -Anh nghe rồi chứ? Làm người ngoài cuộc đi! 

         Người ngoài cuộc? Long bỏ đi dưới sự im lặng của Phong. Phong phá lên cười như một thằng điên rồi lên cơn đập phá cái phòng y tế. Người ngoài cuộc sao? Anh là ai chứ? Anh là ai mà dám làm người ngoài cuộc?Chả phải Long cũng biết ai là kẻ thứ ba rồi kia mà! 

         Cái đêm đó khi anh kết thúc nụ hôn với Mamako, anh ôm cô vào lòng rồi ngước mặt nhìn Long cười thỏa mãn.Chả phải anh nói ngay từ đầu sao? Mamako là của anh và anh là của Mamako. Cô có thể không chấp nhận viếc cô là của anh nhưng anh phải chấp nhận việc này. Dù Mamako là của Long hay của ai nhưng anh biết anh chỉ có mình là của Mamako thôi nên bằng mọi giá….cô phải thuộc về anh.

         Mamako chạy đi và khóc. Cô…cô lại một lần lại nối dối, cô lại một lần nữa đổ thừa tất cả lỗi là tại Phong. Sao cô lại ác độc như thế? Nhưng nếu không làm vậy…Huyệt Anh và Phong sẽ gặp rắc rối…. Mở tờ giấy mà đám khối 10 vừa nãy. Trên đó ghi rằng sau giờ học, cô phải tới nhà kho của trường, không phải gặp tụi nó mà là gặp Hoa để nói chuyện và một điều nữa rằng tụi nó chắc chắn cô phải lạnh lùng với những người thân của mình nếu không…Hoa Âm sẽ không để yên. Thì ra tất cả là tại Hoa Âm!

       -Mamako!

       -Huyệt Anh? 

       -Đứa nào khiến bà ra nông nỗi này vậy?

       -Thôi! Tôi không sao đâu! 

       -….Mamako? Thôi được rồi! Tôi có áo thể dục phòng hờ ở locker. Để tôi lấy cho bà!

       -Cảm ơn! 

       Huyệt Anh đưa Mamako đi thay áo. Dù vào lớp hay là ở ngoài hành làng, Mamako và Huyệt Anh vẫn bị chỉ trích nhưng hai cô nàng không quan tâm.Buổi học đó Kaishito và Phong dù tới trường nhưng không ai vô. Chiều, Huyệt Anh lại gặp bạn trai mình và kể hết sự tình cho Hưng nghe. Anh quá đỗi ngạc nhiên và tức giận. Mamako sải chân ở sân trường. Cô đang mong chờ tới 5h để gặp mặt. Ngày mai  cô tin…mọi thứ sẽ êm xuôi dù cô sẽ bị cô lập, bị tẩy chay nhưng những người cô yêu thương sẽ an toàn. Mình cô chịu là được rồi. 

      -Mamako! 

      -Kaishito? 

      Đi qua bao nhiêu cây cỏ trong sân vườn, cô lại lần nữa chạm mặt việc lại lien quan tới Phong. Kaishito mặt giá băng đứng trước mặt cô , Mamako cũng đáp lại.

      -Quay lại đi!

      -Sao cơ?-Cô hãy quay lại với tên hoàng tử gió đó đi!-Tại sao tôi phải làm vậy?Mamako hết sức bướng bỉnh nhưng Kaishito vẫn không hề nổi cáu. 

      -Tên đó là một cơn gió lốc, một cơn gió hung dữ với trái tim dã bị đông cứng từ lâu. Bản chất của n1o vốn lạnh lùng và nhẫn tâm nhưng…thay vì nó chọn sự im lặng mãi mãi như tôi thì nó đã chọn việc tự sưởi ấm trái tim mình nhờ một ai đó ….cô có muốn biết là ai không? 

      -Ai thế?

      -Là một con nhỏ tình cờ nó được gặp…Tuy tôi chưa thấy mặt nhưng khi nó tả xơ qua…Tôi tin chắc rằng là người đó! Tôi không biết trên đời này có cái gọi là duyên phận hay định mệnh hay không nhưng…điều tôi biếc chắt rằng: cô là người có thể điểu khiển cơn lốc xoáy hung dữ đó và làm cho dòng máu đang bị đông cứng được sưởi âm và chạy trong người Phong. 

      -Ha! Sao anh biết chắc rằng là tôi? 

      -Hãy nghe theo tôi! 

      Những câu nói của Kaishito in sâu vào trong tâm trí Mamako. Anh nhẹ nhàng lướt qua rồi biến mất. Mamako…cô nhớ Phong….

       5 giờ 00 Tất cả học sinh trong trường đều chạy vụt thẳng về nhà, riêng Mamako chờ ở lại rồi im lặng bước đến nhà kho. Khi mở cánh cửa ra, ngoài sự suy nghĩ của cô nàng. Không phải cô chỉ gặp Hoa mà còn có Linh Linh nữa…Chuyện gì thế này? 

        -Chị cứ ngồi đi chị!-Hoa ngồi thảnh thơi trên bàn vời vẻ mặt không mấy….trong sáng. 

        -Mamako! Chuẩn bị tinh thần nhé!-Linh Linh vẫn đứng đó và mặt mỉm cười ác hiểm với cô. Mamako biết sẽ có chuyện không hay xảy tới nhưng cô vẫn làm theo lời của Hoa và Linh Linh. 

        -Người thường chỉ bắt cá hai tay còn chị thì ba! Chị có thấy trơ trẽn không?-Hoa tuy giữ phép ăn nói “lịch sự” nhưng chả dễ nghe miếng nào. 

        Hoa ngồi trông cô thật quý tộc, Linh Linh đồng nghiệp với Hoa nhưng không kế bên mà đứng đối diện trước mặt Mamako. Mamako chịu hết, cô đáng được nhận vậy. Cô dám làm cô dám chịu. Cô đã làm sai rất nhiều diều, lợi dụng nhiều người, cô là kẻ nối dối, nói dối với tất cả mọi người ngay cả Phong và đặc biệt là lừa dối bản thân mình để dến đến kết cục buồn này. Mặc kệ HOa và Linh Linh đang sỉ nhục, Mamako vẫn ngồi đó chờ đợi, chờ từng giây phút sám hối cho tội lỗi của cô. 

       -Đây là mục tiêu của chúng ta ư? 

       -Có hơi quá lên không chỉ vì một cô bé? 

      -Trông dễ thương quá nhỉ!

      -…. 

      Bắt đầu từ đâu, Mamako chợt nhận ra rằng có những tiếng xì xào đủ nghe đang được một ai đó phát ra. Không phải một người mà là rất nhiều và họ còn là đàn ông.Từ những gốc tối, từng nơi xuất hiện ra những tên du côn mặt mày bặm trợn với khuôn mặt thèm thuồng nhìn Mamako bé nhỏ ở ngay trung tâm. Mamako đứng dậy ngay, nhìn quanh với vẻ mặt tái xanh đến tột độ, cô hết nhìn bọn đàn ông rồi sang Linh Linh và Hoa. 

      -Tôi đã nói là chuẩn bị tinh thần mà!-Linh Linh thốt lên.

      -Mamako! Mamako! Huyệt Anh và Mamako luôn đi chung với nhau về nhà thế mà bây giờ cô không thấy bạn thân cô đâu hết. Ít nhất thì Mamako cũng phải để lại lời nhắn cho cô chứ. 

      -Thật tình cái con nhỏ này! Có hẹn hôm nay qua ngủ chung thế mà! Hic! Mình bị chứng mù đường mà!-Huyệt Anh chu miệng nói trong ấm ức. 

      -Giờ tôi mới biết có hội chứng mù đường ấy! 

      -A! Kai….Kaishito? Anh là ma hả? Làm tôi hú hồn à! 

      Kaishito hiện hình đằng sau lưng HUyệt Anh rồi còn chọc cô nữa làm cô nhóc muốn rớt tim ra ngoài.

     -Bạn cô đâu? 

     -Mamako đó hả? Chi vậy? 

     -Phong!

     Nói đúng có một từ nhưng cũng đủ làm cho Huyệt Anh hiểu ra. Dù sao thì…cô cũng phải theo ý Mamako, đó là bạn thân cô nên cô đồng ý sẽ giúp với Kaishito để Phong và Mamako càng yêu quí nhau hơn nhưng bây giờ…cô không thấy Mamako đâu hết.

      -Nhưng tôi không thấy Mamako! -Sao chứ?

     -Huyệt Anh! Huyệt Anh! Bà thấy Linh Linh đâu không?

     QUốc Lê nhờ Như gọi Linh Linh một chút nhưng kiếm quài mà không thấy cô tiện mồm khi thấy HUyệt Anh nên hỏi, đằng sau Như là Tuấn Thanh ( anh chàng này bị bắt đi theo!)

     -Tôi không thấy? Mamako đâu bà biết không?

     -Không!

      -Chuyện này lạ nè!-Tuấn Thanh tuy không hiểu nhiều về chuyện này nhưng anh có vẻ có cảm giác không mấy tốt khi nghe lẫn Mamako và Linh Linh biến mất mà không dấu vết gì.

     -Lạ ư?

     -Chị Huyệt Anh! Chị Như! Hoa có tới đây không?

     -Không?-Cà hai đồng thanh.

     -Em không thấy Hoa đâu hết!

     Renko thường đi về chung với Hoa nhưng lần này chả thấy Hoa đâu hết chưa kể Hoa cũng chả để lời nhắn lại cho cô nữa.

      -Renko! Em kiếm thấy chưa?

      À! Hoa cũng về với Long và cũng như Renko, Long không thấy Hoa đâu hết nên nhờ Hưng.Hưng chạy cùng Renko lên kiếm thì bất ngờ là cũng không thấy Hoa.Sau đó mọi người ngỡ ra rằng là cả ba người họ đều mất tích bí hiểm mà không thể kiếm ra và Kaishito bắt đầu có cảm giác xấu

      -Tôi thấy chuyện này không hay lắm đây!

      -Sáng nay quan hệ của ba người không có tốt đẹp miếng nào!

      Cả sáu người mặt tối sầm lại vì hoang mang và lo sợ, điều họ lo sợ nhất rằng…Mamako có bình an hay không.Bỗng có hai thằng con trai cùng khối đi ngang qua và nói chuyện với nhau.

       -Giờ con Mamako chắc tiêu òi!

       -Chỉ có hai đứa mình và Hoa Âm biết chuyện này thôi! Tiểu thư có khác, được trả lương, giá trị đúng nhiều!

       Hai người vừa nói vừa xòe những tờ tiền trị giá rất đắt, số tiền không hề nhỏ.Ban đầu ai cũng nghĩ chỉ là cuộc nói chuyện dạo chơi nhưng rồi khi nghe đến việc đụng tới Mamako rồi lẫn Hoa Âm, Kaishito không suy nghĩ lao thẳng đến, bóp cổ một thằng vật ngã xuống trước sự hoang mang của mọi người, tên con trai còn lại chả dám dộng đậy gì vì đây là thủ lĩnh khối 11 mà

       .-Ac…Ac….

       -Mày vừa nói gì?

      -Kaishito,ngừng lại ngay!Huyệt Anh chạy ngay tới, đỡ cậu bạn đứng dậy và cản Kaishito lại không cho anh manh động, cô biết anh thuộc loại nóng nảy nên không chừng anh giết luôn cậu ấy.Hai thằng con trai ấy được giải cứu nên định bỏ chạy nhưng mỗi thằng bị Hưng và Tuấn Thanh khống chế và bắt khai ra hết.

      -Tôi mong hai cậu mau nói cho chúng tôi biết…chuyện hai cậu đang nói là gì!-Như lại gần lịch sự nói nhưng bọn này cứng đầu quá không chịu khai. 

       -Mấy anh mau nói đi! Ở đây có anh Kaishito là hôn thê của Hoa Âm ấy!

      Renko ra trận nhưng cũng chả được gì, tụi nó khai rằng chính vì là Kaishito nên tụi nó càng không thể nói vì Hoa Âm đã dặn rất kĩ.

      -Rốt cuộc chúng mày có nói hay không?

      Huyệt Anh nãy giờ bực bội vì một phần cô lo cho Mamako rất nhiều, phần căm giận Hoa Âm và phần nữa là hai tên này đúng là bỉ ổi.Cô đứng trước mặt hai đứa, bẻ tay crack crack, mặt hình sự nhìn làm hai thằng con trai mặt tái xanh lên còn người trong nhóm thì tất cả bó tay với cái cách tra tấn dã man.

       -Tôi phải đi gọi Phong ngay! Huyệt Anh, mau đi cứu bạn cô trước đi!

      -Tôi sẽ đi gọi Quốc Lê! Như, mau đi cản Linh Linh lại!

      -Anh giọi Long ngay đây! Renko, em biết làm gì rồi đấy!

       Ba người chia nhau đi gặp mấy thằng con trai còn lại. Huyệt Anh, Như và Renko đi làm việc của mình.Hai thằng đã khai rằng: chính Hoa Âm là thủ phạm của những bức ảnh, cô ta thuê hai người chụp những bức hình tình tứ của Mamako với người con trai khác. Chưa kể họ cũng nghe lén được rằng Hoa Âm đã dụ dỗ Hoa và Linh Linh để làm hai người này càng tăng mội hận trong người với Mamako. Hoa Âm cũng đã thuê nhiều tên cô hồn về trường để xử Mamako và giờ họ đang ở nhà kho.Khai xong, hai đứa bị HUyệt Anh tát ngay vào mặt và số tiền chúng nhận được bị Kaishito tịch thu. Cái kết đau đớn!Tình hình rất nguy cấp, trong lúc chờ đợi Phong và những người khác tới giải quyết, HUyệt Anh, Như và Renko phải tới nhanh để cản vụ việc này nahnh mới được.

 

       -Á!-Tiếng thét thất thanh của bông hồng Lai vì cô bị bọn tên du cô nhẫn tâm xô thẳng xuống sán rồi lấy ghế đập kế bên dọa cô. Trông Mamako thật thê thảm, mái tóc rối bời, mặt mày nhem nhốc rồi còn cón những vết xước nữa. 

        -Linh Linh! Hoa!

      Cô gào lên để mong được hai người có thể cứu mình nhưng có vẻ không được. Dù sao cô và Linh Linh, Hoa cũng từng có những lúc vui vẻ, giỡn hớt với nhau ; cô mong họ sẽ thức tỉnh và tới đây giúp cô nhưng kết quả là con số 0. Họ nhẫn tâm ngồi nhìn Mamako bị hành hạ.

      -Lai à?Hèn chi mái tóc vàng nâu náy có vẻ đặc biệt quá nhỉ? 

      Một tên nắm mái tóc Mamako rồi giật thẳng mạnh tay làm cô đau. Mamako khóc, có thể là do cô khóc vì cô dau nhưng phần lớn là vì tình bạn giữa cô và Linh Linh, Hoa dã bị rạn nứt. Cô mặc kệ để bọn chúng muốn dánh thì đánh, tát thì tát, dẫm thì dẫm vì đó chắc là hình phạt của ông trời dành cho cô. -Trông cô bé cũng ngon quá nhỉ?

      -Dễ thương quá ta! 

       Một tên đưa bàn tay dơ bẩn sờ lên đôi gò má hồng hào của Mamako  nhưng cô không kháng cự lại vì cô vẫn dang mẫn mê suy nghĩ là mình đang sai nên không được nói gì hết. Không bao lâu, Mamako bị đẩy ngã nằm lên sàn. Trước nhan sắc tuyệt vời với làn da trắng nõn, mái tóc vàng nâu lạ nhưng đẹp, chưa kể thân hình Mamako khá hoàn hào, người cô đầy vết thương nên trông rất đáng yêu rồi còn khuôn mặt vô hồn vì đang chỉ trích mình làm tụi nó càng lên cơn them muốn một điều gì đó từ cô( hiểu rồi ha!)

      Mamako vẫn đang mơ hồ cho tới khi cô phát hiện rằng cái áo cô đang mặc đang từ từ được cởi ra, Mamako thức tỉnh, cô dày dụa quyết liệt , chống trả mạnh mẽ nhưng cô là con gái còn là tiểu thư nhà giàu và bọn du côn lại rất mạnh nên chả làm được gì.

     -Phong! Phong! Cứu em với!

     -Thằng nhóc đó chả biết gì và không tới đâu!Cô ráng dùng đôi tay để đầy khuôn mặt xấu xí đến phát ói nhưng cũng không. Hai tay cô bị ghìm chặt bở hai tên khác và hình như chúng định thay nhau sẽ hành cô, Mamako giờ khóc nấc lên ,không lẽ giờ tàn của cô đã đến. Bồng hồng sẽ rụng!

     RẦM RẦM…

     Mọi người tái mặt, ai cũng nhìn ra phía cánh cửa, cánh cửa bị đập mạnh dữ dội khiến ai cũng lo sợ. Hoa và Linh Linh tái mặt khọng lẽ nào…họ đã biết ư?

     -Mamako! Mamako!

     -Mamako! Mamako!

     -Chị Mamako!

      Qủa là không sai , Hoa và Linh Linh đều nhận ra đó là tiếng của Huyệt Anh, Như và Renko.Chỉ có hai người là tái mặt còn đám du cô thì không vì chúng nghĩ chỉ là bạn của cái nhỏ tiểu thư này nên chắc cũng rất là đẹp với lại là con gái mà nhưng chúng đã lầm.

      -Đừng xme thường người đang đập cửa!

      -Tại sao thế thưa hai người! Là học sinh nữ đâu phải cảnh sát!

      Hai người biết chúng đang nghĩ gì , nghĩ họ rất yếu bằng chứng không nói là học sinh bình thường mà còn thêm vào là nữ nữa.

      -Ở ngoài đó có con nhỏ là nhị đẳng Karatedo và cò đứa là đai đen môn Akido đấy!(là Renko đấy)

      Nghe xong ai cũng tái mặt lên ,con gái bây giờ dữ dằn quá nhưng rồi chúng cũng lấy lại bình tĩnh vì thật sự chúng đã khóa cửa rất chặt và cẩn thận nhưng rồi không lâu sau….

       Rầm…

        -Mầy thằng ch*!

        Điều mà Linh Linh và Hoa sợ nhất, trước sức mạnh kinh khủng của người đã phá tung cánh cửa ra , bọn du côn muốn ây giờ chạy loạn xạ lên nhưng vẫn phải ráng giữ khuôn mặt giang hồ nên nén lại.Không phải mình chúng sợ đâu, Huyệt Anh, Như,… ngay cả Kaishito cũng hốt hoảng với cái cơn thịnh nộ của Phong đạt lên maximum. Anh mặt đỏ cả lên, bàn tay có chảy máu vì anh dùng sức quá nhiều nhưng anh chả có cảm giác gì hết.Phong như người điên khi anh nghe tin Mamako bị bắt cóc, anh lao thẳng xuống nhà kho và giúp Huyệt Anh một tay để phá cánh cửa.

       Mamako xúc động, lòng cô như mùa xuân nở rộ ra vì người đứng trước mặt cô bây giờ, người đã tới đây vì cô, người đã lên cơn giận vì cô, người đã lên cơn điên vì cô. Phong, anh đang trước mặt cô đây, anh đã tới cứu cô.Phong không lâu , anh nhìn Mamako. Hai người nhìn nhau, khoảng khắc ấy, dù đang trong tình thế gì nhưng họ vẫn mỉm cười với nhau vì… họ đang ở kế bên và sẽ không sợ gì hết. Phong bỗng dưng xóa bỏ lớp quái thú mà bây giờ là chàng hoàng tử gió ấm áp mỉm cười nhẹ nhàng trước mặt Mamako. Cô đây rồi! Cô không sao vì cô đang cười với anh, cô đang nhìn anh ngay bây giờ!

       Bọn du côn khá hoảng sợ với cái sức tàn phá…ở một người thế mà ở đây có…

       1…2…4….6 người con trai chưa kể hai con nhỏ gái mà Hoa nói còn là võ sư nữa chứ! 

       Lần này thì chết chắc với mấy người này rồi.

       -Hôm nay là ngày tàn của tụi bây đó!-Dứt xong lời nói của Huyệt Anh. Tất cả xông vào đánh lộn khí thế.Phong lại một lần lên cơn khùng khi thấy Mamako bị hãm hiếp , anh chạy tới đá thẳng thằng đó ra ngoài, đỡ Mamako lên rồi đưa cho Như chăm sóc. 

        Anh tàn nhẫn bóp chặt cổ tên đó suyết chết rồi tặng một cú ngay mặt rồi dẫm nát lên đầu hắn, máu chảy đầm đìa.Kaishito hạ gục từng tên một cách dễ dàng, anh cũng nhận được sự trợ giúp từ Renko. Huyệt Anh có vẻ phải đành nhiều tên vì cô vốn có …thân hình khá chuẩn nên nhiều đứa cứ lâm le tới mà lâm le tới là bị ăn đấm vì tụi nó quên có đứa nhị đẳng karatedo, và đương nhiên cô cũng được sự hỗ trợ của Hưng.

       -Hoa! Em đang làm cái gì vậy?

       Long chạy tới ngay chỗ Hoa, anh nắm tay Hoa và mắng cô . Dù Hoa có lường trước và chuẩn bị tinh thần nhưng khi đối mặt với anh trai cô, người cô bủn rủn và sợ hãi. Cô chỉ biết im lặng và không nói gì hết.

      -Em….em đang trả thù cho anh!Chẳng phải chị ấy đã phản bội anh sao?

      -Em đừng xía vào chuyện của anh nữa!-Long rất cáu gắt.

      -Chuyện của anh cũng là chuyện của em! Chúng ta là anh em ruột mà!

      -Hoa cẩn thận! 

       Hai người dang nói chuyện thì một tên du côn khác cầm cây gậy tới định đánh Hoa nhưng Long kịp đẩy Hoa qua một bên và cho tên này một trận nhớ đời. Hoa thật không thể tin được, cô đã quá hoảng sợ rồi. Cùng một phe ….tại sao hắn lại muốn đánh cô chứ?Sau đó, Hoa nhận ra còn mấy tên định cho cô trận nữa nhưng Long đã bảo vệ cô. Anh cũng góp phần hỗ trợ Phong cứu Mamako nhưng khi thấy còn mấy tên động vào Hoa thì anh lên cơn hơn nữa. Anh đánh loạn xạ mất ý thức , Hoa sợ hãi đứng sau lưng Long .

      -Tại sao mày định đánh em tao, chả phải cùng phe sao?-Long bực mình với mấy tên này lắm rồi.Anh tóm cổ một đứa phải hỏi cho ra lẽ. 

       Thì ra là thế: Hoa Âm nói với bọn chúng rằng sao khi xử xong Mamako thì tới lượt Linh Linh và Hoa nhưng nếu bị phát hiện thì phải sớm thủ tiêu Hoa.Hoa nghe xong choáng váng, cô bị lừa, cô bị lợi dụng.

       -Hoa! Em thấy chưa? Em hãy nhớ lại những gì Mamako đã giúp chúng ta như thế nào!Em nhớ chị ấy đã yêu thương em, quan tâm em hết mình mà em đã trả ơn như thế nào?

       -Em…

       Tới lúc này, Hoa như thức tỉnh. Hình ảnh người chị với mái tóc vàng nâu xoăn nhẹ luôn luôn mỉm cười với hai anh em cô, luôn qua nhà giúp anh hai cô học rồi còn cùng cô chăm sóc bà. Người chị yêu dấu cứ hễ đụng tới cô là người chị đó liền lên tiếng, bảo vệ cô và thương yêu cô đến chừng nào mà bây giờ…Vừa rồi người chị đó bị đánh đập rồi cưỡng hiếp thế mà cô chỉ ngồi yên vừa nhìn vừa cười. Cô đang làm gì thế?

        -Chị Mamako! Chị Như!

        Hoa mơ màng suy nghĩ làm Long sốt ruột. Anh nhìn cô cùng những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Cô nhìn quanh kiếm người chị của cô thì cô phát hiện một tên ốm nhách khác nhưng cũng khỏe mạnh chạy lao tới dịnh xử Mamako. Hoa hốt hoảng bỏ anh cô ra và chạy đến bảo vệ chị cô. Xô hai người qua bên nên cô bị trúng miếng đòn ấy.

       -Hoa!

       -Hoa!

       -HOA!

        Long hoảng hốt chạy tới ôm cô vào lòng , anh ôm chặt cô lay mạnh và cứ gọi tên cô lien hồi.

        -Hoa! Hoa! Hoa! Hoa! Em tỉnh lại!

        -Anh…anh hai!

         May mắn thay, Hoa tỉnh lại nhìn anh. Mamako và Như cũng chạy tới, xoa dịu cho Hoa và đương nhiên cái tên ốm nhách có kết cục khá thảm bởi Long.Như , Mamako và Hoa cũng được an toàn vì Tuấn Thanh đang đưa thân mình bảo vệ họ . Anh cũng là một võ sư rất mạnh, không tên nao nãy giờ làm thương Tuấn Thanh dược. Thật sự người anh bảo vệ là Như  và Như đang cố gắng chăm sóc cho Mamako rồi tới giờ có thêm Hoa nữa nên Tuấn Thanh mới bảo vệ họ luôn.

        Quay lại vấn đề , Renko xoay qua hỗ trợ cho Phong . Sao anh ta bị nhiều người tấn công thế? Phong tấn công lien tục không biết mệt còn Renko thì có vẻ hơi kiệt sức nên cô bị trấn áp kinh khủng.

       -Renko! Cẩn thận!

       -Hưng?

       Hưng nhào tới giúp Renko, anh đỡ rồi đưa Renko tới một nơi cho cô nghỉ. Dù Renko từ chối như thế nào nhưng Hưng cũng không cho cô đi nữa. Anh đưa tay sờ lên chân, chân cô bị thương rồi.

       Phong cứ nghĩ tới Mamako, anh chỉ muốn trả thù cho cô. Anh suýt giết chết những tên mà vừa nãy dám làm nhục Mamako nhưng hình như càng đánh, số lượng tên du côn càng tăng. Rốt cuộc ở đây bao nhiêu tên vậy?Kaishito qua hỗ trợ cho Phong nên Huyệt Anh giờ chỉ còn mình cô, đánh riết Huyệt Anh cũng kiệt sức, cơ thể cô bắt đầu lao đảo và đây là cơ hội thích hợp cho mấy tên háo sắc. Thà một chọi một còn đây là năm chọi một mà Huyệt Anh lại là con gái còn mấy đứa kia là con trai. Thật là bất công. Cô bị kìm hai tay, hai chân, tên còn lại dòm ngó HUyệt Anh rồi định hôn cô ấy.

      -M* mấy thằng ch* kia! Thả cô ấy ra ngay!Kaishito nổi cơn thịnh nộ, anh chạy tới trong vòng một nốt nhạc xử xong năm thành. Lúc này là lúc Huyệt Anh hình như mất sức và té nhào xuống, Kaishito liền đỡ cô dậy. thừa thời cơ đó, bọn chúng tahy vì tấn công Phong thì chuyển qua Kaishito nhưng xui thay, dù một tay Kaishito đỡ Huyệt Anh nhưng anh vẫn tấn công hết sức ghê gớm. Phong chạy qua hỗ trợ cho bạn anh.

      -Đối thủ của tụi bây là tao nè!

      Dù mồ hôi đầm đìa và những hơi thở nặng nhọc nhưng Phong vẫn tấn công như nãy giờ chưa đánh. Phong kếu Kaishito nến đưa Huyệt Anh vào một chỗ nghỉ đi.Cuối cùng Kaishito đành để tạm Huyệt Anh qua với Mamako, anh nhờ Tuấn Thanh cũng bảo vệ họ. Hưng cũng qua phụ Tuấn Thanh một tay.Nói chung giờ Hưng và Tuấn Thanh bảo vệ còn Phong và Kaishito chiến đấu.

      Hai chàng hoàng tử tấn công điên loạn vì mấy tên này đều đụng tới người con gái của họ nên càng tức điên lên. Bọn du côn bây giờ hoảng lắm rồi, chúng đang nghĩ hai tên này là sao mà trâu bò giữ vậy?Không còn cách nào, chúng chơi xấu. Đánh lộn không được nữa thì bọn khốn nạn này….lấy thịt đè người. Tụi nó đè Kaishito xuống sán, nhân lúc Phong quay qua xem thằng bạn anh sao thì một tên lấy thanh gỗ đánh mạnh lên đầu Phong làm anh choáng váng, mọi thứ như rung chuyển, anh mất kiểm soát.

      HuyỆt Anh nhanh lấy lại sức rồi ra giúp Phong một tay, cô thì yếu hơn Kaishito và Phong và nãy giờ bọn chúng cũng được rèn khá nhiều nên bây giờ hạ gục Huyệt Anh cũng rất dễ. Huyệt Anh lại một lần bị khống chế nhưng lần này là một tên.

      Mamako nhìn mà tội lỗi, tất cả lại lần nữa tại cô. Chỉ vì cô mà bây giờ thành ra như thế , vậy mà nãy giờ cô chỉ biết ngồi ngoài đây và xem.Không! Cô phải giúp họ dù thật sự cô không giỏi về
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.