Hoài Thương có mặt ở bệnh viện trước sự ngỡ ngàng của bà Lý.
"Hoài Thương, sao con biết mà đến?"
Hoài Thương để túi trái cây và nước yến trên chiếc tủ nhỏ, nhìn bác gái: "Dạ, Tiểu Kiều nói ạ!"
Bà Lý chưa kịp mắng tội nhiều chuyện của Tiểu Kiều, ngoài cửa đứa cháu cưng đã lên tiếng: "Không ngờ mày giỏi mách lẻo thật." Cô ta đi về phía bà nội, ôm lấy cánh tay bà: "Nội, nội thấy chưa, người ta nghe tin mẹ chồng cũ bệnh là lập tức đến liền. Người ta có coi nội là gì đâu? Con thấy nội và chú Út đã bị cô ta cho ăn nguyên con lừa." Bằng mọi cách cô ta phải tống đồ gái quê đó ra khỏi biệt thự chú Út giúp Elisa.
Hoài Thương không muốn đôi co nơi phòng bệnh. Cô cười nhạt, đi đến giường mẹ Vỹ Đình. Cô cầm lấy tay bà: "Dì thấy trong người thế nào?"
Mẹ Vỹ Đình gặp lại cô rưng rưng nước mắt, bà muốn hỏi thăm Hoài Thương vài câu nhưng ngại con dâu nên chỉ nói: "Dì...khỏe...cảm ơn con!"
"Dạ, như vậy cháu cũng mừng. Dì cố gắng nghỉ ngơi cho mau bình phục."
Tiểu Kiều lo ly gián lấy lòng bà nội nhưng mắt vẫn luôn treo bên giường bệnh, đem nhất cử nhất động của Hoài Thương lưu vào mấy bức ảnh.
"Bay chụp thím Út chi vậy?" Bà Lý thấy ánh mắt, nụ cười gian xảo của cô cháu gái, bà giật luôn điện thoại trong tay nó. Nhìn sơ mấy bức ảnh, bà bật cười: "Đừng nói bay chụp gửi chú Út đấy nhé? Chú Út mày không phải trẻ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3741182/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.