Mới tản sáng, chuông gọi cửa như đòi mạng. Bà Lý vội vàng kiểm tra vị khách bất lịch sự. 
Thấy người đứng bên ngoài, bà không khỏi giật mình. Tránh nó phá đám, bà nói luôn: "Chú thím Út mày còn ngủ!" 
"Bà nội, bà đừng lừa cháu, chú Út đi chống dịch chưa về. Cháu đến tìm Hoài Thương." 
Như vậy càng không có cơ hội: "Dám gọi thẳng tên thím, bay đúng là láo xược hết thuốc chữa." Bà đóng luôn cửa. 
Vỹ Đình hết cách bèn quỳ gối, sụt sịt: "Bà nội, mẹ cháu đang nằm viện?" 
"Rồi sao?" 
Vỹ Đình ánh mắt đáng thương, hức hức vài tiếng, rồi mặt dày nói suy nghĩ trong lòng: "Không có ai chăm mẹ cháu ạ!" 
Bà Lý nghe tức cười. Lẽ ra bà định hỏi thăm vài lời nhưng nghe cháu rể nói vậy, bà ngoắc mông vào nhà luôn cho lành. 
"Bà nội! Bà nội! Mở cửa cho cháu gặp Hoài Thương." 
Bà Lý quay lại, tát thẳng vào miệng Vỹ Đình: "Im mồm! Con bé đã chăm sóc mẹ cậu đủ rồi. Từ giờ, con bé không có bổn phận đó nữa. Cậu nên giữ chút liêm sỉ. Chuyện nhà mình tự mà giải quyết lấy!" 
Tự giải quyết ư? 
Vỹ Đình chẳng biết làm sao khi Tiểu Kiều bảo: "Tôi đã có công đẻ thì nhiệm vụ nuôi con là của anh! Khi tôi khó khăn bầu bì sinh nở, mẹ anh không chăm tôi được ngày nào thì dẫu mặt trời có mọc đằng tây tôi cũng không bao giờ đi hầu hạ mẹ anh. Làm được thì làm còn không thì thuê osin. Tiền thuê osin ai thuê người đó trả. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3740586/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.