🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mới tản sáng, chuông gọi cửa như đòi mạng. Bà Lý vội vàng kiểm tra vị khách bất lịch sự.

Thấy người đứng bên ngoài, bà không khỏi giật mình. Tránh nó phá đám, bà nói luôn: "Chú thím Út mày còn ngủ!"

"Bà nội, bà đừng lừa cháu, chú Út đi chống dịch chưa về. Cháu đến tìm Hoài Thương."

Như vậy càng không có cơ hội: "Dám gọi thẳng tên thím, bay đúng là láo xược hết thuốc chữa." Bà đóng luôn cửa.

Vỹ Đình hết cách bèn quỳ gối, sụt sịt: "Bà nội, mẹ cháu đang nằm viện?"

"Rồi sao?"

Vỹ Đình ánh mắt đáng thương, hức hức vài tiếng, rồi mặt dày nói suy nghĩ trong lòng: "Không có ai chăm mẹ cháu ạ!"

Bà Lý nghe tức cười. Lẽ ra bà định hỏi thăm vài lời nhưng nghe cháu rể nói vậy, bà ngoắc mông vào nhà luôn cho lành.

"Bà nội! Bà nội! Mở cửa cho cháu gặp Hoài Thương."

Bà Lý quay lại, tát thẳng vào miệng Vỹ Đình: "Im mồm! Con bé đã chăm sóc mẹ cậu đủ rồi. Từ giờ, con bé không có bổn phận đó nữa. Cậu nên giữ chút liêm sỉ. Chuyện nhà mình tự mà giải quyết lấy!"

Tự giải quyết ư?

Vỹ Đình chẳng biết làm sao khi Tiểu Kiều bảo: "Tôi đã có công đẻ thì nhiệm vụ nuôi con là của anh! Khi tôi khó khăn bầu bì sinh nở, mẹ anh không chăm tôi được ngày nào thì dẫu mặt trời có mọc đằng tây tôi cũng không bao giờ đi hầu hạ mẹ anh. Làm được thì làm còn không thì thuê osin. Tiền thuê osin ai thuê người đó trả. Con này không dư tiền!"

Như thế này có khổ thân anh ta không cơ chứ? Anh ta không thể mang con tới bệnh viện để nuôi mẹ.

Mà mẹ anh ta đâu phải bệnh thường, bà bị vỡ ruột thừa, qua cơn nguy kịch bác sĩ giữ lại cái mạng là may mắn lắm rồi.



Bình thường có mẹ, cơm mẹ nấu, quần áo mẹ giặc, nhà cửa mẹ lo, con cái mẹ chăm. Anh ta chỉ có mỗi việc ăn rồi theo vợ làm chân sai vặt. Giờ đối mặt với mở ngổn ngang, anh ta không biết phải làm sao?

"Nội à, con chỉ nhờ Hoài Thương phụ con chăm mẹ con đến ngày xuất viện thôi ạ!"

"Cúttttttt!" Bà Lý không kiềm gan được nữa, bà tháo đôi dép ném hết vào người Vỹ Đình, giơ tay cảnh cáo: "Còn tùy tiện làm phiền Hoài Thương, tôi đuổi vợ chồng cậu ra khỏi căn nhà đang ở. Đừng quên người đứng tên ngôi nhà đó vẫn là bà già này!"

"Nội, nộiiiiii..." Vỹ Đình bất lực, nặng nề đứng lên, lê đôi chân rệu rã do thức trắng đêm lo cho mẹ và chăm con.

Đến một ngã ba, anh ta chẳng biết đi hướng nào, khi bên trái là đường xuống bệnh viện, bên phải là đường về nhà. Bên trái, mẹ anh ta đang chờ con trai, bên phải con trai đang chờ cha về cho uống sữa. Anh ta đã đóng cửa bỏ thằng bé ở nhà một mình đi tìm Hoài Thương.

"Trời ạ, giờ con phải làm sao?" Vỹ Đình ôm đầu quỳ gối giữa ngã ba.

Ở bệnh viện.

Tỉnh dậy sau hôn mê. Mẹ Vỹ Đình ủ ở muốn tìm người nhà.

"Mời người nhà bệnh nhân Nguyễn Thị Thắm!"

Cô y tá gọi lần thứ mười nhưng chẳng có ai là người nhà của bệnh nhân cần tìm. Cô ấy lục hồ sơ bệnh án lấy số điện thoại.

Nhận tin mẹ tỉnh, Vỹ Đình vội vàng vào viện bỏ quên con trai.

Đuổi được kẻ ám con dâu tương lai đi rồi. Bà Lý nhẹ nhàng lên phòng Hoài Thương. Đêm qua, 2 giờ sáng bà vẫn thấy thư phòng sáng đèn. Chắc con dâu tương lai của bà bận dịch sách cho chồng. Bà rất thương, muốn xem con dâu Út dậy chưa đặng pha sẵn cho nó ly sữa, rồi đến viện thăm thông gia.

Thấy Hoài Thương vẫn còn ngủ bà khẽ khàng khép lại cánh cửa, ghi vài dòng để lại cho con biết chừng: "Bác về bên nhà. Con ngủ dậy nhớ ăn sáng. Súp gà bác hâm trên bếp."



Bà Lý vào viện gặp cảnh chạnh lòng.

"Vỹ Đình... mẹ ổn rồi! Con về...xem thằng bé...như thế nào?"

Vỹ Đình nói như dỗi mẹ: "Nhưng thân con không thể phân làm hai!"

"Mẹ biết, mẹ... đã báo con rồi! Ở đây có bác sĩ, y tá con...cứ mặc mẹ!"

"Mẹ nói nghe dễ lắm!" Có ai bỏ người thân mổ ở bệnh viện một mình không? Vỹ Đình vò đầu bứt tóc bứt tai.

"Vỹ Đình, con cứ mặc...mẹ mà!" Bà nén đau. Cả đời bà yêu con, làm được gì cho con, cho cháu thì làm, bà không hề đòi hỏi. Càng không nghĩ tới cảnh mình lâm vào bệnh đau giữa lúc này. Vô tình bà đã báo con, làm khổ nó. Nhưng dẫu có chết, bà cũng nhất quyết không muốn thấy con vì mình mà khó xử.

"Con cứ về chăm cháu...o nhà...lo cửa. Có việc gì mẹ gọi ha!"

Vỹ Đình lau khóe mắt.

"Cậu về nhà thu xếp rồi vào!" Bà Lý quyết định thay cháu rể chăm mẹ nó nhưng bà có điều kiện: "Nếu khó khăn không người trông nom, tôi giúp cậu chuyển chị thông gia lên phòng VIP nhưng cậu nhớ không được làm phiền thím Út."

Đang chết đuối vớ được phao, Vỹ Đình mừng còn không kịp, gật đầu hứa: "Dạ! Con cảm ơn nội!"

"Không cần cảm ơn! Nhớ lời tôi dặn là được!"

"Dạ!" Anh ta hứa lần hai. Rồi quay sang mẹ: "Vậy con về nha...có gì mẹ gọi ha!"

Anh ta phải về xem thằng bé như thế nào, vì gọi mãi mà Tiểu Kiều không bắt máy.

Có ai ngờ, về nhà thấy cảnh làm máu nóng cộc cằn trong người Vỹ Đình trỗi dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.