Dù mẹ nói vậy nhưng Phong Dạ không yên tâm lắm, anh he hé cánh cửa quan sát người bên ngoài. Hình ảnh quý bà sang chảnh hàng ngày không còn nữa thay vào đó là một người mẹ bình dị.
Anh cười, mở toang cửa cổng: "Con mời mẹ!"
Bà Lý không những không giận mà còn nguýt yêu con trai Út: "Con làm như mẹ là người tham phú phụ bần."
Phong Dạ cười hề hề, cầm tay mẹ khoác vào cánh tay mình: "Thì con cũng lo mẹ để tuột con dâu Út, rồi mất luôn con trai. Mẹ biết không, con vừa nhận email mời về bên ấy. Mẹ mà làm hư bột hư đường con đưa vợ con đi ngay."
Bà Lý nghe vậy giật thót, liếc xéo con trai: "Ôi trời! Con với cái!"
Anh khom người bẹo má mẹ: "Con trai mẹ đã băm rồi. Ba mươi mùa đông lạnh lẽo, cô đơn. Con chịu không nổi nữa mẹ biết không?"
Bà Lý thương con, áp tay lên má con, ánh mắt người làm mẹ sáng rực tình mẫu tử: "Dạ à, con yên tâm, mẹ sẽ giữ vợ cho con ôm ấm ha!"
"Trăm sự nhờ mẹ nha! Con nhắc lại, vợ con mới chia tay tình đầu, mẹ phải thậtttttttttttt là tế nhị nghen, đừng để vợ con hoảng bỏ chạy theo ba mẹ về quê nha!"
"Mẹ biết rồi! Con yên tâm!" Mót thêm cậu con trai Út khi bà ở tuổi bốn mươi hai, khi con trai đầu của bà đã có đứa con gái đầu lòng là Tiểu Kiều 2 tuổi. Chú sinh muộn hơn cháu hai năm trở thành đứa trẻ bé nhất nhà nên bà càng thương cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735299/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.