Hoài Thương đứng ở cửa chính, ngày anh rước cô vào như thế nào, cô sẽ đi ra từ nơi đó. Đứng ở vị trí này nhìn ra cổng, cô cao hơn người ngoài kia một bậc. Cảnh một nhà ba người dìu nhau vào sân trước đôi mắt thất kinh của mẹ anh. Bà run muốn ngã khuỵu chỉ tay vào người phụ nữ bế đứa trẻ sơ sinh hỏi Vỹ Đình.
Ở khoảng cách này, Hoài Thương không nghe rõ Vỹ Đình nói gì với mẹ, cô chỉ thấy, sau khi nghe câu trả lời từ Vỹ Đình, mẹ anh đã ngã ngồi xuống sân.
Vỹ Đình đỡ người phụ nữ quỳ xuống cùng bà. Tiếng mẹ anh khóc, tiếng cô ta thút thít, tiếng sùi sụt của Vỹ Đình và tiếng khóc sực tỉnh giấc của đứa trẻ chưa tròn tháng làm nhức nhối trái tim Hoài Thương.
Nhìn cũng nhìn đủ rồi, cô không muốn nghe thêm gì nữa cả. Hoài Thương thẳng lưng kéo chiếc vali ra khỏi cửa chính.
Mẹ anh ngồi xoay lưng vào nhà nên không thấy cô, nhưng đôi vợ chồng kia thì thấy rất rõ. Cô không nhìn ai kể cả Vỹ Đình.
Có lẽ, nhận ra vẻ khác lạ của họ nên mẹ anh quay lại.
Bà hoảng hốt bò lại ôm lấy chân cô: "Hoài Thương...hôm nay là Noel con đi đâu thế hả?"
Cô khom người gỡ lấy vòng tay mẹ anh, giọng bình thản hỏi bà: "Con không đi ở lại làm kẻ thừa hả mẹ?"
"Sao lại kẻ thừa? Con là con dâu cưới hỏi đàng hoàng của mẹ, là vợ danh chính ngôn thuận của Vỹ Đình, nhà này mãi mãi là nhà con!"
"Mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735069/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.