Tiếng gà eo óc gáy tàn canh. Đêm dài cuối cùng cũng rạng. Trong vắng lặng, Hoài Thương nghe rất rõ tiếng bước chân khe khẽ của mẹ chồng khi đi ngang qua phòng tân hôn.
Có lẽ, mẹ sợ động giấc ngủ đêm xuân quý giá ngàn vàng của đôi vợ chồng trẻ. Hoài Thương nghĩ thương bà.
Ba chồng mất khi mẹ chồng còn rất trẻ nhưng bà ở vậy nuôi con. Nhưng xem ra, anh không thương mẹ như cô từng nghĩ. Vội về rồi vội đi chẳng khi nào ăn với mẹ một bữa cơm với trăm ngàn lí do. Cô cứ ngỡ, ngày vui của hai đứa, anh có thể ngoại lệ ở nhà chơi với vợ, với mẹ dăm ba ngày.
Vậy mà, nói đi là đi. Đi không cho ai thấy, đi không chào tạm biệt mẹ một lời, không nói với tân nương là cô đây nửa tiếng.
Rốt cuộc lời từ biệt ngay lúc sum vầy khiến anh khó mở miệng hay còn một nguyên nhân nào khác khiến tâm anh không đặt ở đây?
Nghĩ đến phận mình hờn tủi nhưng nghĩ đến mẹ chồng...Hoài Thương liền gạt khô nước mắt. Cô đứng lên.
"Mẹ, dậy chi sớm vậy ạ?" Hoài Thương ôm lấy mẹ chồng từ phía sau.
Mẹ chồng lập tức quay lại, cầm hai bàn tay cô: "Hoài Thương, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như con chịu làm con dâu của mẹ là mẹ vui lắm rồi. Từ giờ, con hãy xem đây là nhà con, mẹ là mẹ con, con không cần phải để tâm hai chữ 'làm dâu'. Mẹ có tuổi dậy sớm quen mắt, còn con trong lứa tuổi thèm ăn, thèm ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-anh-ngay-cuoi-dong/3735067/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.