Không có con đường chung dẫn đến hạnh phúc
Lã Hứa Lệ tản bộ dọc vỉa hè công viên, trong đầu nàng đang nhớ lại những điều đã cũ, nhưng cũng không thể lãng quên.
Lần đó một phụ nữ ít hơn nàng hai tuổi đã nắm tay nàng, tông giọng người đó chắc nịch: em đừng bao giờ ngoảnh lại phía sau vì tôi sẽ không bao giờ để em lạc lõng chờ đợi.
Một lần khác, người phụ nữ mang ánh hào quang rực rỡ tựa ánh dương khẽ tóm lấy eo nàng giữa chốn đông người: Lệ Lệ, em nghe thấy không? Nhịp tim đang yêu của tôi ấy!
Kể cả những lần vén lọn tóc giúp nàng, người ấy cũng không bao giờ ngừng được câu: em mỗi ngày đều xinh đẹp hơn hôm trước, thật là làm khó tôi!
Rồi những lần khác, cả những lần khác nữa... Hết thảy là những lời đường mật ấm áp.
Nàng...
Nhưng chưa một lần... nàng mở lời yêu thương!
Lần cuối cùng nàng được nhìn gương mặt người nàng yêu, lại chính là gương mặt đau khổ nhất của người ấy.
Cả thế giới của nàng gục xuống, bưng ôm kín gương mặt mà khóc đau đớn tại sân bay.
Giây phút đó như bóp nghẹt trái tim nàng.
Mím chặt môi, đôi chân Lã Hứa Lệ cũng đã dừng lại được. Nàng chẳng thể khóc, cũng không đủ tư cách đau khổ. Đối với Hứa Lệ, việc khiến nàng dằn vặt nhất, không phải là quyết định rời xa ai kia.
Dằn vặt nhất chính là, yêu thương chưa bao giờ có thể nói thành lời, chỉ vậy thôi...
Tôi chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2538075/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.