Chương trước
Chương sau
Phượng Lan Dạ như chợthiểu ra, thì Trầm Vân Tinh ở bên cạnh đôi mắtđẹp chỉ lo nhìn chằm chằm thân ảnh chói mắt phía trước, thân hình cao ngất,trong bộ trường bào màu tím càng khiến hắn cao quý tựa như trích tiên, bêntrong lộ ra dung mạo như ẩn chứa hào quang , mê hoặc khó lường.
Mặc dù khoảng cáchgần như vậy, nhưng quanh thân hắn tồn tại lãnh khí xa cách làm người khác cảmgiác như thiên sơn vạn thủy, giờphút này hắn không tập trung nhưng dáng vẻ uể oải càng thêm mê người.
Trầm Vân Tinh càng nhìn,trong lòng nhảy nhót không yên, mặc dù trong mắt hắn không có nàng, nàng rấttức giận, nhưng bảo nàng quên hắn, như vậy quả thực khó khăn, toàn bộ tâm tưcủa nàng đều đặt vào nam nhân này, cho dù khônglàm Tam hoàng tử phi, đến Tề vương phủ trở thành một tiểu thiếp, nàng cũng camtâm tình nguyện , chỉ cần hắn có thể thích nàng, như vậy sẽ có một ngày nàngthay thế tiện nhân Phượng lan Dạ kia , trở thành Tề Vương phi.
Trầm Vân Tinh mải mê suynghĩ, trên dung nhan truyền đến một chút cảm giác đau đớn, nhắc nhở nàng chuyệnbị đánh lúc nãy, ánh mắt không khỏi trở lên lạnh lẽo, nhưng vừa nghĩ đến thânphận của mình, không khỏi bày ra ý cười nịnh nọt nghiêng đầu nhìn Phượng LanDạ:
" Thất hoàng muội,chuyện hôm nay, là tỷ sai rồi, muội đừng để trong lòng nha!"
Phượng lan Dạ quayđầu liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Nữ nhân này sao lại đê tiện đến như vậy,muốn nam nhân muốn đến điên rồi hay sao, ngay cả Tamhoàng tử nàng ta còn không xứng,chẳng lẽ còn dám mơ tưởng đến Nam Cung Diệp haysao, thật chán ghét, loại phụ nữ như cô ta, xứng đáng bị nam nhân chà đạp tànnhẫn, khiến cho nàng ta cả ngày không thể có những suy nghĩ không sạch sẽ nhưvậy.
Phượng Lan Dạ cười lạnhnghiêng đầu kề sát thân thể nàng ta, lạnh lùng mở miệng: "Nếu còn để chota phát hiện ngươi còn vọng tưởng, đừng trách ta không khách khí."
Nàng nói xong, liền tăngnhanh cước bộ, đuổi theo người phía trước, hai người Hoa Ngạc cùngDiệp Linh cũng vội vã đi theo, lúc lướt qua Trầm vân Tinh, miệng biểu thị haichữ " tiện nhân". Nói xong quay đầu điềm nhiên như không có chuyện gìđuổi theo đám người phía trước.
Gương mặt xinh đẹp củaTrầm Vân Tinh sớm đã tái đi, hai tròng mắt bốc hỏa, chẳng những chủ tử, mà ngaycả tiểu nha đầu cũng dám chê cười nàng, tức giận la lên: "Phượng Lan Dạ,ngươi?"
Nói còn chưa dứt lời,đoàn người phía trước cũng dừng bước lại, đồng loạt quay đầu nhìn lại ,trong đóđương nhiên có cả Phượng Lan Dạ, nàng bất đắc dĩ nhún nhún vai, vô tội mởmiệng: "Tam hoàng tẩu, làm sao vậy?"
Nam Cung Diệp từ trướcmặt đi tới, hơi cúi đầu, tia sáng ôn nhu trong mắtlưu chuyển một chút, nhưng khi ngẩng đầu làmột mảnh lạnh trầm thị huyết, chậm rãi mở miệng: "Làm sao vậy? Tam hoàngtẩu?"
Một câu Tam Hoàng Tẩu,được nhấn mạnh, Trầm Vân Tinh sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc nói không nên lời, dậmchân xoay người bỏ đi, thị nữ của nàng theo sát sau chủ tử , vội hô lên:"Chủ tử, chủ tử?"
Tam hoàng tử Nam CungTiếp sắc mặt lãnh liệt, bất quá rất nhanh liền khôi phục như thường, cười mởmiệng: "Đi thôi, đi thôi, đừng để ý nàng , không biết lại giận dỗi cái gìnữa."
Nói xong đoàn người lạitiếp tục đi , vừa đi vừa ngắm cảnh, đôi lúcnói một câu hai câu , mà Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ lại đi sau cùng, thỉnhthoảng thưởng thức hoa thơm cỏ lạ trong vườn.
Hoa Thanh điện cảnh trícực kỳ lộng lẫy, bất quá so với Ngọc Vãn điện vẫn không bằng, nơi đó cảnh sắcmới là đẹp nhất, Phượng Lan Dạ cảm thán một tiếng, như vậy chẳng phải nói Ngọcphi so với Hoa phi càng được sủng ái hơn sao?
Hậu cung như một giếng cổsâu không lường được, làm cho người ta dò không thấy đáy, tầng tầng sương mù,không thể tìm ra được chân tướng, rõ ràng nhìn như thế này, kỳ thật rất nhanhsẽ phát hiện ra một mặt khác bị giấu kính, mà trong cung người lợi hại chânchính chỉ sợ không phải Mai phi cũng không phải Nguyệt phi, mà là Hoàng thượng?Hoàng thượng ở trong đó đến tột cùnglà sắm vai nhân vật gì đây?
Phượng Lan Dạ vừa đi vừasuy đoán, đi theo phía sau mọi người trên đường đến Hoa Thanh điện, bên ngoàicửa điện, có quản sự thái giám đi tới, ngênh đón mọi người, khom mình hànhlễ "tham kiến các vịvương gia vương phi , tiệc rượu đã chuẩn bị xong, thỉnh các vị di giá."
" Được rồi, đi thôi"An Vương Nam Cung Quân phẩy tay, mọi người liền theo phía sau hắn đi vàođiện
Trong điện, bố trí mộtbàn tiệc rượu hình tròn, trên bàn bày biện đầy những cao lương mĩ vị, mĩtửu ngọc dịch, cái gì cần cóđều có, lúc này tại bàn tiệc rượu đang ngồi ngay ngắn haingười, Hoa phi cùng Văn Tường công chúa.
Đoàn người tiến lại, Hoaphi vẫn ngồi yên, bởi vì nàng vốn là trưởng bối, Văn Tường có lẽ là bịHoa phi giáo huấn, nên vẻ mặt không vui , chậm rãi đứng dậy cúi đầu.
Hoa phi cười mở miệng:"Đến đây, cùng ngồi xuống, hiếm khi có được một ngày mọi người cùng tụ họptại Hoa Thanh điện như hôm nay, mọi người không cần đa lễ, cùng ngồi xuống dùngbữa đi."
" Tuân lệnh, nươngnương."
Mọi người theo vị tríngồi xuống, lúc này Trầm Vân Tinh cũng được thái giám mời lại ngồi bên cạnh Tamhoàng tử Nam Cung Tiếp, mặc dù sắc mặt vẫn không đẹp như trước, nhưng lại khôngnói cái gì nữa, đáy mắt hiện lên hận ý đối với Phượng Lan Dạ.
Hoa phi tuyên bố khaitiệc, mọi người liền cầm đũa lên.
Không gian trong bữa tiệcnặng nề, trừ Hoa phi thỉnh thoảng ân cần hỏi một ít đề tài, tất cả mọi ngườiđều rất trầm mặc, an tĩnh dùng bữa.
Tuy rằng Hoa phi hỏi, mọingười cũng là câu được câu không trả lời, không có được một chút hăng hái.
Văn Bội công chúa mặc dùnét mặt nhìn không ra sự tức giận, song vẫn có điểm không vui, cho nên vẫnkhông có nói chuyện, chỉ lo cúi đầu ăn, An Vương Nam Cung Quân thỉnh thoảngcùng mẫu phi nói chuyện, cũng đều là những câu hỏi thăm thân thể an khang...,không nói bất cứ chuyện gì về đề tài mẫn cảm, về phần An Vương phi Âu DươngTình, vẻ mặt hiện ý cười, luôn hướng Hoa phi buốt mông ngựa, nhưng Hoa phi đốivới nàng tựa hồ không có nhiều thiện cảm, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, mỉm cười,cũng không nói chuyện nhiều.
Tam hoàng tử Nam CungTiếp thì sắc mặt lạnh lùng, vẫn chưa mở miệng nói một câu, tuy là như vậy,nhưng ngồi ở bên cạnh Trầm Vân Tinh cũng khôngđể ý tới hắn, dùng con mắt ngắmnhìn Nam Cung Diệp, tâm ý càng ngắm càng yêu, mặc dù Nam Cung Diệp từ đầu tớicuối không hề liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái, nhưng nàng chính là khôngkhống chế được hành động muốn nhìn nam nhân này, Nam Cung Diệp toàn bộ lực chúý đều đặt trên người Phượng Lan Dạ, thỉnh thoảng lại gắp một ít thức ăn đưa tớibát của nàng, bởi vì Phượng Lan Dạ vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, có một số thứcăn không với tới được.
Nhìn Nam Cung Diệp ân cầnchăn sóc, Hoa phi không khỏi cười rộ lên, hướng con mình cùng Nam Cung Tiếp nóichuyện.
" Nhìn TềVương đi, có bao nhiêu ân cần, yêu thương , hai người các ngươi cũng phải nhìnđó mà học tập đi, đừng chỉ lo cho chính mình."
Hoa phi vừa dứt lời, ÂuDương Tình liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, Tề Vương phi thật sự quả làphúc khí tốt, Tề Vương chẳng những nhân phẩm nhất lưu, lại chăm sóc ân cần nhưvậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ nha?"
Âu Dương Tình tiếng nóivừa dứt, Hoa phi liền nhìn nàng, đáy mắt có chút âm u.
Chẳng lẽ con ta phẩm mạo,tư chất không xuất sắc sao? Xemngươi lớn lên nhan sắc cũng tầm thường, còn không biết tự lượng sức mình, nếukhông phải Hoàng thượng tứ hôn, con ta lại cần loại người bìnhthường như ngươi sao?
Âu Dương Tình vốn là vôtâm nói ra, bất quá vừa nhìn đến Nam Cung Quân có chút nhíu mày, Hoa phi trongmắt đều là tức giận, không khỏi giật mình, vội vàng đứng dậy giải thích:"Ta, ta không phải có cái ý tứkia."
"Được rồi, ngồixuống dùng bữa đi."
Hoa phi thập phần uy thế,mặc dù nàng là người hòa nhã, bất quá không có nghĩa là một điểm năng lực cũngkhông có, được Hoàng thượng sủngái, trong lòng vốn có một phần cảm giác đắc ý, cho nên lời nói ra mangtheo khí thế mạnh mẽ.
Âu Dương Tình từ từ ngồixuống, nhìn Nam Cung Quân bên cạnh cúi đầu ăn cơm , dường như không quan tâmđến chuyện vừa rồi, không khỏi vừa giận vừa hận, hơn nữa ánh mắt mọi người đềunhìn nàng.
Âu Dương Tình trong lòngkhông khỏi oán hận, lạnh lùng suy tính.
Xem ra Hoaphi này cũng không thích nàng, nghe nói Hoa phi đối với Tư Mã Vụ Tiễn vô cùngtốt, coi nàng ta với nữ nhi giống nhau, ngẫm lại trong lòng liền hận, nàng mớilà An Vương phi, không phải tiện nhân kia, tốt thôi, các ngươi đối với tanhư thế, xem ta thu thập tiện nhân kia như thế nào.
Cùng nhau ăn một bữa cơmtrong không khí không thoải mái, ăn xong, mọi người liền cùng Hoa phi cáo an,cùng đi tới Tiêu nguyên cung tạ ơn Hoàng thượng, chuẩn bị hồi phủ của mình.
Nhưng lại không gặp Hoàngthượng, bởi vì thái giám Nguyên Phạm bên cạnh Hoàng thượng chờ ở trước cửa cung, nói Hoàng thượng nghỉ trưa rồi, bảo bọn họ đều tự trở về đi thôi, mọi ngườinghe xong rồi đều tự hồi phủ.
Bên trong xe ngựa của Tềvương phủ , Phượng Lan Dạ sắc mặt lãnh liệt, hai mắt tàn nhẫn, mắt mở to khôngchớp nhìn Nam Cung Diệp đang tựa vào nhuyễn tháp đối diện
Nam Cung Diệp kỳ quáinhíu hàng mi hẹp dài , tuy là một động tác đơn giản, bất quá lại mịhoặc đến cực điểm.
" Làm sao vậy? Lannhi?"
Âm thanh từ tính của hắnvang lên, nói chuyện uể oải tự nhiên, tà mị hết sức.
Phượng Lan Dạ giật mìnhmột chút, bởi vì hắn gọi tên của nàng thân, mà rất tự nhiên, không có nửa phầnkhông ổn, khiến lời khiển trách định nói ra , lại nuốt trở vào, mày nhíu lại,chậm rãi mở miệng.
" Trong cung, tựa hồkhông đơn giản, mỗi người đều có tâm cơ riêng không để ai biết "
Đây là trực giác củanàng, kể cả Hoàng thượng, dường như ở bên trong, mỗi người đều có một mục đích,đến tột cùng là cái gì, nàng không thể nào biết, bất quá cảm giác rất chânthật.
" uh."
Nam Cung Diệp phất tay,nhưng cũng đồng ý với lời nói của nàng.
Ở trong cung mấy vịhậu phi quả thật đều có mục đích, hy vọng con của chính mình lên làm hoàng đế,cho nên không có việc gì là không thể , vì đạt được mục đích, thủ đoạn lại càngtàn độc hết sức.
Về phần phụ hoàng, luônluôn tâm tư cẩn mật không ai có thể hiểu thấu, ngay cả hắncũng không biết đến tột cùng trong lòng phụ hoàng suy nghĩ cái gì?
Lúc còn trẻ, Phụhoàng đúng là rất huy hoàng,từng tự mình ra trận, dẹp yên phiến loạn , bìnhđịnh những quốc gia khó đối phó như Ô Thuỳ quốc Kiều Nguyệt quốc và nhiều quốcgia nhỏ nữa, nữa đời trên lưng ngựa, xây dựng một Thiên Vận hoàng triều tháibình thịnh trị. Trong lòng hắn có hàng vạn hàng nghìn văn thao vũ lược, mưu kếcàng lại sâu không lường được, Các nước láng giềng, lân bang vì khiếp sợ hàotình tráng chí của hắn, đều đầu hàng.
Một Hoàng đế như vậy, tâmcơ hắn tất nhiên không người nào có thể dò xét, không người nào có thể hiểuđược.
Cho nên trước mặt phụhoàng hắn chỉ là một hài tử bất hảo, không dám có nửa phần lơ là, nửa phần cảmthấy thực may mắn vì được sủng ái.
Phụ hoàng cả đời từng yêuvài nữ nhân, trong đó được sủng ái nhất là Hoàng quý phi, còn có mẫu phi củahắn, thậm chí bây giờ còn có Hoa phi, nhưng mà hắn bây giờ yêu thương nữ nhânnày, tương lai có lẽ còn có thể yêu thương những nữ nhân khác.
Nam Cung Diệp thần sắc uám khó hiểu, không nói thêm một câu nào, đối với phụ hoàng, hắn không có gì đểnói, cả kinh thành mọi người đều biết hắn rất được sủng ái, chỉ cần hắn yêucầu, những thứ hắn muốn, phụ hoàng đều vô điều kiện đáp ứng
Phượng Lan Dạ thấy NamCung Diệp không giải thích thêm, liền không đề cập đến nữa, nàng bỗng nhớ tớimột việc khác.
" Được rồi,chẳng phải ngươi vẫn phái người âm thầmđi theo ta sao, gọi hắn ra đây đi, đừng có ẩn mãi trong bóng tối như vậy"
Lần này Nam Cung Diệpcũng không phản đối, chỉ là đôi mắtlóe lên tia sáng u thâm khó lường, chậm rãi mở miệng:
"Được!"
Sau đó hướng rangoài xe hô một tiếng:"Thiên Bột Thần."
Thiên Bột Thần dạ mộttiếng liền xuất hiện, vẫn là một thân hắc y như cũ, ngũquan anh tuấn lạnh lẽo vô tình, ngay cả một chút cảm xúc dao động cũng khôngcó, chỉ cúi đầu lên tiếng:
" thiếu chủ."
Phượng Lan Dạ haimắt không chớp nhìn chằm chằmThiên Bột Thần, nam nhân này vừa nhìn đã biết lànhân vật cực kỳ lợi hại, hơn nữa dung mạo không tầm thường, không nghĩ tới thủhạ của Nam Cung Diệp lại có nhân vật lợi hại như vậy , không biết hắn còn cấtdấu bao nhiêu bí mật.
Bên trong xe ngựa rất yêntĩnh, Phượng Lan Dạ đánh giá Thiên Bột Thần, mà ánh mắt mị người của Nam CungDiệp đang nhìn Phượng Lan Dạ, u ám ngạo mạn mang theo sự thâm thúy, bàn tay tothon dài như ngọc vươn ra , liền thuận tay kéo nhẹ thân thể Phượng Lan Dạ, sauđó khẽ quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, thâm trầm nghiêmtúc mở miệng.
" Thiên Bột Thần, từnay về sau nghe theo sự điều động của Vương phi , có điều phải bảo trì khoảngcách ba thước."
" Tuân mệnh, thiếuchủ."
Thiên Bột Thần lập tứcđáp lại, thân ảnh nhẹ nhàng rời đi, trong bụng âm thầm nghi hoặc thiếu chủ phảichăng quá sủng nữ nhân này rồi, đối xử với nàng vô cùng tốt, mình chưa từngchứng kiến hắn đối với người nào tốt như vậy.
Bên trong xe ngựa, trênngũ quan tuấn mĩ của Nam Cung Diệp, ánh mắt mê người đang bắn ra những tia sánglạnh lẽo, dễ dàng làm cho người ta cảm nhận được hắn đang rất tức giận , khóemôi dụ hoặc khẽ mấp máy, âm thanh từ tính vang lên ..
"Sau này đừng cónhìn chằm chằm người khác như vậy, giống như mộttiểu hoa si."
Khẩu khí có chút lạnhlẽo, dường như rất tức giận, một tay ôm tại thắt lưng Phượng Lan Dạ , một taynắm chặt mặt nàng.
Lời nói thanh nhã , Hơithở nam tính mang theo mùi thơm bao phủ cả người của Phượng Lan Dạ, khiến chonàng trong nháy mắt thất thần, chờ đến khi tỉnh táo lại, thì đã ngồi ở trên đùicủa Nam Cung Diệp, sắc mặt không khỏi trầm xuống, một chưởng liền hướng namnhân bên cạnh đánh ra, tiếc rằng Nam Cung Diệp võ công không thấp , một tay vẫngiữ mặt nàng tay kia duỗi ra, tiếp được chưởng từ tay nàng, một cỗ nội lực liêntục thoát ra, làm cho nàng cảm thấy giống như đánh lên bông , toàn bộ còn lạikhông có nửa điểm cảm giác..
Lại nhìn khuôn mặt hắntrầm tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì, như trăng trên mặt nước.
Phượng Lan Dạ liền trầmgiọng quát: "Buông ta ra, ngươi là đồ thủy tinh chết, ta thích sạchsẽ."
"Thủy tinhchết?"
Nam Cung Diệp chớp mi,đôi lông mài nhăn lại, càng trở lên yêu nghiệt đáng chết, Phượng Lan Dạ thậtmuốn một chưởng đánh vào khuôn mặt như hoa của hắn, nam tử này sinh ra sao cóthể mê hoặc lòng người như thế, may mà bình sinh khuôn mặt này không thích tươicười, nếu không thật sự là một nhân vật đại yêu nghiệt trong thiên hạ, tai họangàn năm:
"Cái gì gọithủy tinh chết?"
Phượng Lan Dạ mặt sớmđã đen lại, sắc mặt càng phát ra lạnh lẽo, mặt mài như hoa lan mùa thu đẹpkhông tỳ vết, tươi đẹp đến không thể ngờ.
Nam Cung Diệp thấy nànggiận, lực đạo trên tay vẫn chưa giảm, nét mặt mang vẻ đương nhiên
" Không buông, đừngquên ngươi là Vương phi của Bổn vương."
"Nhưng ngươi là kẻđoạn tụ, ta đối với đoạn tụ không có hứng thú"
Phượng Lan Dạ trực tiếpcự tuyệt, hơn nữa nàng quả thật đối với đoạn tụ khôngcó một chút cảm giác , mặc dù namnhân này lớn lên có điểm anh tuấn, có điểm lạnh nhạt, có điểm yêu mị, nhưng nhưvậy thì thế nào? Đôi đồng tử đen bắn ra ánh sáng lạnh, trên mặt ý cười vunglên:
"Không buôngcó phải hay không?"
Nam Cung Diệp gật đầu,cho thấy thái độ của chính mình, nhìn nàng giận, lông tóc dựng đứng lên như connhím con vậy, hắn bắt đầu thích thú , nghĩ muốn đùa giỡn nàng.
Ai ngờ hắn vừa chuyểnđộng, Phượng Lan Dạ nắm đấm nhỏ bé thẳng tắp bắn ra , lúc này đây không chútlưu tình nhằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, Nam Cung Diệp không bận tâm chìatay cầm lấy nắm tay nhỏ của nàng , mà sau một khắc đồng hồ, Phượng Lan Dạ miệngkhông lưu tình chút nào cắn tới, nhanh nhẹn, tàn nhẫn, chính xác, liền cắn vàotay Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp đau , liền buông lỏng tay kiara, lúc này nàng nhanh chóng xoaytròn mình, người đã lùi ra xa, vững vàng ngồi tại trên nhuyễn tháp bên cạnh,đôi mắt âm u trừng mắt nhìn hắn.
Liên tiếp các động táctrôi chảy, mặc dù là do hắn chủ quan, nhưng cũng biết không thể coi thường nhađầu kia, trên người nàng mặc dù không có nội lực, nhưng lại có một cỗ lực đạokỳ quái, vận dụng tự nhiên, thân thủ khéo léo nhanh nhẹn.
Nam Cung Diệp khóe môikhẽ động, đều là ý cười, tươi đẹp ấm áp, trong nháy mắt, trong xe ngựa như cómặt trời chói chang rực rỡ, lóa mắt mê hoặc.
" Hảo thân thủ, Lannhi."
Nói xong thì cúi đầu xembàn tay to của mình, lưu lại hai dấu răng rõ nét, có thể thấy được nha đầu kiavốn ra tay nhẫn tâm , vừa bực mình vừa buồn cười.
"Chẳng lẽ đây làthái độ đối đãi của ngươi đối với ân nhân a."
Phượng Lan Dạ trong tíchtắc ngây ngẩn cả người, nhớ tới nam nhân này đã từng cứu nàng bao nhiêu lần,hơn nữa cho nàng rất nhiều ưu đãi, kể cả hôm nay tiến cung, Lâm Mộng Uyển nóinàng bán đi nha đầu mà Hoàng thượng ban cho, nam nhân này lập tức đứng lên, nóiđó là chủ ý của hắn, cho nên Hoàng thượng mới không nói cái gì, nếu không hắnnói như vậy, e chút phong ba nho nhỏ sợ là tránhkhông được.
Nàng đến tột cùng đãthiếu người này bao nhiêu ân tình đây, nhưng hắn tạisao đối với nàng tốt như vậy?
Cho tới bây giờ không aiđối với nàng tốt như vậy, cho nên nàng không biết phải đối đãi với hắn như thếnào.
Lòng đã không còn yên ảkhông gợn sóng như cũ, nó đã nổi lên một chút rung động, nhưng nghĩ đến độngtác ôm nàng của hắn, thì liền không đồng ý, vẻ mặt nghiêm túc mở lời nói:
"Mặc dù là ta nợngươi, nhưng cũng đừng nghĩ dùng uy quyền cưỡng bức ta, ta thích sạch sẽ, trừchuyện này ra ,vấn đề khác có thể thương lượng."
Trên ngũ quan xinh đẹpcủa Nam Cung Diệp trong nháy mắt trở nên rạng rỡ, hắn nhìn nàng như nhìn thấymột vật cao quý.
Quả nhiên là ngườihắn nhìn trúng, tư tưởng cùng người khác không giống nhau.
Trong thiên hạ có biếtbao nhiêu nữ nhân khát vọng được hắn ôm, chỉ có nàng là ngoại lệ, nguyênnhân không để hắn ôm, dĩ nhiên là bởi vì nàng ưa thích sạch sẽ, mà hắn trongsuy nghĩ của nàng vốn là kẻ đoạn tụ, việc này thực có ý nghĩa, Nam Cung diệpcàng nghĩ càng hứng thú, hắn sẽ không nói chân tướng cho tiểu sói con này biết,cử để nàng tự mình hiểu ra, xem nàng đến lúc nào mới có thể phát hiện hắn khôngphải đoạn tụ.
" Được, là ngươi nóichuyện khác có thể thương lượng."
" uh, "
Phượng Lan Dạ dùngsức gật đầu, bất quá lập tức lại bổ xung một câu:
"Nhưng ta cũngkhông làm chuyện dối trá, gian dâm, phạm pháp, ngoài cái này ra những chuyệnkhác đều có thể."
Nam Cung Diệp không còngì để nói, chẳng lẽ mình nhìn qua lại giống như kẻ dối trá gian dâm hay phạmtội sao? Chỉ có thể nói nha đầu kia lòng phòng bị quá nặng rồi, mặc dù mìnhcũng phòng bị như thế, đừng nói đến người khác, nếu muốn làm cho nàng hoàn toàn tiếpnhận cùng tín nhiệm, xem ra hắn cần phải tiếp tục cố gắng.
"Nói xem, muốn talàm cái gì?"
Nam Cung Diệp hai mắtnhìn xuống, bóng râm của hàng mi dài đổ xuống khuôn mặt như ngọc, khiến cho ngũquan lập thể hoàn mỹ, giống như được điêu khắc mà thành,càng tăng thêm lạnhlẽo, lúc này có vẻ như hắn không hề nhìn Phượng Lan Dạ, mà đang suy nghĩ cái gìđó, sau đó chậm rãi, ung dung lười biếng mở miệng.
" Làm Tề Vươngphi, không bao giờ rờikhỏi."
Phượng Lan Dạ vốn đangphòng bị , tưởng rằng hắn lại đưa ra yêu cầi gì, không nghĩ tới là ý này, nóithật ra, làm Tề Vương phi chính là điều tốt nhất, chẳng những có hắn bảo vệ,lại được người khác tôn trọng, đến nơi nào cũng có người cúi chào, trên đời nàyđại khái không có chuyện gì thú vị hơn rồi.
" Được thôi, ngươi làmuốn cho ta giúp ngươi che dấu chuyện đoạn tụ đúng không?"
Phượng Lan Dạ vốn mộtlòng khẳng định Nam Cung Diệp là đoạntụ, thứ nhất bởi vì Nam Cung Diệp lúc đầu nói dối với nàng, thứ hai bởi vìnàng từ nhỏ đến lớn không có ai đối với nàng tốt như vậy, trong đầu nàng thật sựtưởng tượng không ra có người đối xử tốt với người khác mà không có mục đích,cho nên đối với những việc NamCung Diệp làm, thì liền nghĩ hắn muốn nàng giúp hắn che dấu chuyện đoạn tụ
Nam Cung Diệp cũng khônggiải thích, bởi vì hình dạng bây giờ mới là bản chất của nàng, nàng vốn là mộtnha đầu luôn phong kín nội tâm, mặc dù hắn không rõ nàng vốn dĩ là một tiểucông chúa được sủng ái, tại sao lại nói cho tới bây giờ không ai từng đối vớinàng tốt như vậy, nghĩ đến lúc nàng nói những lời này thực bất lực cùng hoangmang, trái tim hắn không hiểu sao lại đau đớn, thầm nghĩ sẽ suốt đời sủng nàng,làm cho nàng biết, suốt cuộc đời này, hắn cũng không phụ nàng, vĩnh viễn đốitốt với nàng , nhưng nếu nói như vậy, chỉ e sẽ hù dọa nàng, cho nên hết thảy cứđể từ từ, nước chảy mãi sẽ thành sông a.
Bên trong xe ngựa lâm vàoyên tĩnh, Nam Cung Diệp không thèm nhắc lại, Phượng Lan Dạ thấy hắn im lặngkhông lên tiếng nghĩ là hắn đã đồng ý, hai người khó có được hòa hợp như vậy,tựa hồ mọi chuyện đã thỏa thuận xong, nội tâm cũng yên ổn trở lại.
Tề vương phủ, Nam CungDiệp đưa Phượng Lan Dạ đến trước cửa Liên viện, liền tự mình đi về Tuyển viện .
Trong phòng lớn tại Liênviện
Hoa Ngạc cùng Diệp Linhhai người vây quanh Phượng Lan Dạ ríu rít nóikhông ngừng.
" Vương phi, Vươnggia rất sủng Vương phi nha."
Diệp Linh nói xong, HoaNgạc cũng gật đầu đồng ý, hôm nay trên đại điện , nữ nhân Lâm Mộng Yểu đó nhắctới cái nha đầu bị bán vào kỹ viện, Vương gia liền nhận là chủ ý của mình, pháhổng mưu mô cuả mấy nữ nhân trong điện, thật sự rất khốc người rồi.
" TrầmVân Tinh kia thật sự là loài hồ ly, mặc ít đồ như vậy, làm cho người khác cườichết thôi, muốn câu dẫn Vương gia nhà chúng ta, cũng không xem một chút thânphận của chính mình."
Hoa Ngạc vừa nghĩ đến TrầmVân Tinh kia hai mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Diệp, liền thay chủ tử tứcgiận.
Nữ nhân đó thật khôngbiết xấu hổ, mặc ít như vậy, còn muốn cùng Tam hoàng tử li hôn, nàng ta thật códũng khí nha, suy nghĩ của nữ nhân đó, nhấtđịnh là muốn tiến vào Tề vương phủ rồi.
"Chủ tử, người ngànvạn lần đừng để ý đến nữ nhân Trầm Vân Tinhđó , lần sau nếu nàng lại đến thăm viếng , để Tích quản gia trực tiếp đuổi rangoài."
Diệp Linh đồng ý quanđiểm của Hoa Ngạc, gật đầu, nữ nhân Trầm Vân Tinh này trong lòng không yênphận, mặc dù lớn lên xinh đẹp, bất quá Vương gia cũng không có liếc nhìn nàngmột cái, khiến cho mặt nữ nhân đó cũng tái đi rồi, đáng đời, hai người nghĩ tớiliền cười thành tiếng.
Phượng Lan Dạ nhướng mi,trừng mắt liếc hai tiểu nha đầu một cái.
" Được rồi, đừng cónói mãi thế, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Phượng Lan dạ không thíchsau lưng người khác nói linh tinh, hơn nữa hôm nay thức dậy sớm, quả thật cóchút mệt mỏi.
"Vâng"
Hai tiểu nha đầu lập tứcngậm miệng, không dám nói thêm cái gì nữa, đưa tay giúp đỡ Phượng Lan Dạ đi quaphòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Ngân ca thấy không có aiđể ý tới nó, tựa hồ nóng nảy, liên thanh hô: "Tiểu vương phi thật xinhđẹp, các cô nương thật xinh đẹp."
Đáng tiếc mọi người làmnhư không nghe thấy, ngân ca buồn bực ,vươn cao cái đầu nhỏ, bầu trời đêm khôngtrăng với những vì sao đầy màu sắc, mặc sức toả sáng giữa trời đất.
Ngày mồng một, đã trôiqua như vậy, ngày mồng hai mồng ba theo thông lệ Hoàng thượng sẽ ban thưởngtiệc rượu cho quân thần.
Những năm trước đều làTấn Vương cùng sở Vương ra mặt chiêu đãi đại thần trong triều, nhưng năm nayHoàng thượng đặc biệt xuống chỉ.
Tề Vương cùng An Vươngđiện hạ đều phải có mặt, cho nên sáng sớm mồng hai Nam Cung Diệp liền rời phủtiến cung.
Trong vương phủ chỉ có mìnhPhượng Lan Dạ, nàng ở đây trừ Vụ Tiễn ra không ailà thân hữu, cho nên không cần phải đến thăm hỏi ai cả , trong Liên viện antĩnh, nàng đang chơi đùa cùng Ngân ca , xem một chút sổ sách, cũng thanh nhànthoải mái, buổi tối mồng hai, Nam Cung Diệp không hồi phủ, mà phái thái giámđưa tin trở về, nói ở lại trong cung qua đêm.
Phượng Lan Dạ đối vớiviệc hắn có trở về hay không đều không có cảm giác gì , bất quá thêm một buổitối chờ đợi, tâm lý thật ra lại nghĩ về Tư mã Vụ Tiễn, không biết nàng ở Anvương phủ thế nào?
Nếu Hoàng thượng muốn AnVương và Tề Vương cùng nhau tiến cung, bây giờ An vương phủ chẳng phải là thiênhạ của Âu Dương Tình kia sao
Tuy nói Vụ Tiễn được AnVương sủng ái , nhưng ở nơi đó luôn luôn cần phải đề phòng , nàng thật sự lo lắngcho Vụ Tiễn ở đó.
Vì vậy, vào bữa tối, nàngăn không ngon miệng, vẻ mặt đầy tâm sự , bộ dáng âm u, Hoa Ngạc cùng Diệp Linhtrêu chọc nàng.
" Vương phi khôngphải là nhớ Vương gia rồi chứ."
Lần này Phượng Lan Dạkhông để ý đến hai tiểu nha đầu này, đưa tay gõ vào đầu mỗi người, sắc mặt lạnhlùng mở miệng: "Đầu óc nghĩ cái gì đây? Ta là lo lắng Vụ Tiễn, An Vươnggia cũng tiến cung rồi, Âu Dương Tình kia khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đối phóVụ Tiễn."
" Tam công chúa cũngkhông phải người vô năng, chẳng lẽ lại sợ cái tiện nhân kia hay sao."
Hoa Ngạc lòng đầy cămphẫn mở miệng, vừa ló đầu nhìn.
Phượng Lan Dạ sắc mặtlãnh liệt, quanh thân tràn đầy sát ý : "Những người ở An vương phủ đều làngười của Âu Dương Tình, hơn nữa bên cạnh Âu Dương Tình có thếlực, xem ra ngày mai ta nên đi An vương phủ thăm Vụ Tiễn."
" Cứ quyết định nhưthế "
Phượng Lan Dạ quyết địnhngày hôm sau đi An vương phủ thăm Tư Mã Vụ Tiễn, từ sau khi nàng ấy xuất giá,cũng được vài ngày rồi, không biết nàng ta ra sao rồi? Mặc dù An Vương Nam CungQuân nói không có việc gì, nhưng nam nhân chung quy đều vô tâm không khỏi xảyra chuyện sơ ý.
Sáng sớm mồng ba PhượngLan Dạ sau khi dùng bữa sáng, liền phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa, dẫn theoHoa Ngạc cùng Diệp Linh, còn có vài tên thị vệ trong vương phủ, mặt khác lạigọi ra Thiên Bột Thần, phân phó Thiên Bột Thần, không có lệnh của nàng, khôngcho phép xuất hiện, nàng không nghĩ để người ta biết sự tồn tại của Thiên BộtThần
Mặc dù Nam Cung Diệp chưanói, nhưng nàng cũng có thể đoán ra, Thiên Bột Thần hẳn là nhân vật bí mật,không nên ở trước mặt người khác đi lại, như mọi lần, nàng không gọi hắn, hắntuyệt đối không xuất hiện, nhưng nếu nàng cùng người khác động thủ, hắn liền ramặt, cho nên Phượng Lan Dạ đặc biệt đặn dò, không có lệnh của nàng, không đượcđi ra.
Trong xe ngựa, Phượng LanDạ nhắm mắt dưỡng thần, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh câu được câu không nhỏ giọngnói chuyện
Đoàn người đi trên đườnghướng An vương phủ đi tới.
Không khí năm mới, ngã tưđường người qua người lại rất náo nhiệt, rất nhiều xe ngựa sang trọng khôngngừng lui tới, hai bên đường phố, có thêm một ít tiểu quán, bình thường nơi nàykhông cho phép bán hàng quán, nhưng vào lúc năm mới, đều muốn tranh thủ một ít,các quán ăn liền thi nhau mọc lên, náo nhiệt dị thường, khắp nơi tiếng quát,tiếng gào không ngừng, mặc dù rất sôi động, nhưng là trái lại có chút ách tắc
An vương phủ cách Tềvương phủ có hai ngã tư đường , một người trú tại phía nam, một người tại phốbắc, cách đều hai bên trung tâm.
Xe ngựa mặc dù đi chậm,nhưng rất nhanh đã tới trước của An vương phủ.
Trước đại môn uydũng, hai con thạch sư , mộtthân cẩm y thị vệ chia làm hai bên đứng tại ngã tư đường.
Những thị vệ này vừa nhìnxe ngựa đến trước cửa, liền nhận ra là xe của Tề vương phủ , vốn dĩ các vươngtôn quý tộc trên xe ngựa đều có những kýhiệu riêng, liếc mắt một cái liền làm cho người ta nhận ra , trong số thịvệ lập tức có tên đi vào bẩm báo, tất cảnhững người khác đều cung kính đi đến trước xe ngựa vừa ôm quyền vừa hỏi:"Không biết đây là?"
Bọn họ vốn không biết bêntrong xe ngựa là nhân vật nào, bởi vậy mới hỏi như vậy, Thị vệ của Tề vương phủnhảy xuống ngựa, người đứng đầu liền ôm quyền, cung kính cười mở miệng.
" Đây là Tề Vươngphi của chúng ta, hôm nay đến đây thăm An Vương sườn phi."
An vương phủ trừ An Vươngphi ra, còn có một vị sườn phi và bốn vị tiểu thiếp, cho nên thị vệ này vừanghe vậy, nguyên lai là Tề Vương phi đến thăm An Vương sườn phi, liền vội vàngcung kính mở miệng: "Xin Tề Vương phi chờ một chút, tiểu nhân đi mời AnVương sườn phi đến đây nghênh đón."
Thân phận, địa vị vốn làkhông giống nhau, dựa theo quy củ, sườn phi nên đi ra nghênh đón Tề Vương phi,cho nên thị vệ mới nói như thế, nhưng Phượng Lan Dạ đâumuốn Vụ Tiễn tới ngênh đón, gương mặt lạnh nhạt, thanh âm lại càng thu lansương tuyết vô cùng lạnh lẽo, chán nản vang lên:
"Không cần."
Hoa Ngạc cùng Diệp Linhđã xuống xe, mỗi người một bên vươn tay dìu đỡ chủ tử xuống xe.
Đối với vị Tề Vương phinày, người của An vương phủcũng đã từng nghe nói qua, nhân vật này chính là truyền kỳ gần đây, lúc này đâymặc dù không dám công khai đánh giá, nhưng vẫn không quênlén lút đánh giá vị Tề Vương phi này.
Quả nhiên so với các nữtử khác không giống nhau.
Mặc dù tuổi không lớn,nhưng trên trán có khí chất kiêu ngạo, lạnh lẽo, từ quanh thân bắn ra hào khí,hình hài nhỏ nhắn như ẩn chứa năng lực vô cùng lớn, không ngừng bao phủ, khiếncho kẻ khác có cảm giác bị áp lựcrất lớn, cho dù bọn hắn đều là đại nam nhân, cũng bị khí phách của nàng ép tớikhông dám thở.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinhxắn, trắng sáng mịn màng, mái tóc đen mượt được búi lại trên đỉnh đầu , trêncắm một cây trâm ngọc, đung đưa theo bước chân của nàng, thướt tha xinh đẹp,dịu dàng khéo léo, giơ tay nhấc chân càng lại làm tăng thêm vài phần khí pháchlấn sương hàn tuyết , một bộ y phục đơn giản màu hồng nhạt, kết hợp với quần áomàu trắng, càng làm tôn thêm dungmạo đẹp đẽ quý phái.
Mấy tên thị vệ sau khiđánh giá một lúc, vội vàng cúi đầu, Phượng Lan Dạ đã bình tĩnh lạnh nhạt mởmiệng:
"Mang bổn Vương phitới chỗ của An Vương sườnphi."
"Vâng."
Một gã thị vệ trong đócung kính khẽ gật đầu, đi phía trước dẫn đường, đưa đám người PhượngLan Dạ dẫn vào An vương phủ.
An vương phủ cùng Tềvương phủ về kiến trúc là đại khái giống nhau, cũng rất xa hoa, có hòn giả sơn,có dòng suối nhỏ, xà nhà được trạm trổ, cái gì cần có đều có, hành lang quanhco uốn lượn, có rất nhiều các loại hoa cỏ quý hiếm, chỉ là có thêm một ít dượcthảo , trong không khí tràn ngập mùi thơm của dược thảo.
Phượng Lan dạ hơi nhíumày, bất động thanh sắc đánh giá xung quanh, đi theo phía sau tên thị vệ kia,không ngờ phía đối diện có vài người đi đến,cầm đầu là một lão già, thân thể gầy còm, cước bộ trầm ổn, xem ra cũng khôngphải là một nhân vật tầm thường, vừa nhìn thấy tên thị vệ dẫn đường, trên mặtchợt lóe lên giận ý, trầm giọng quát.
" Triệu thị vệ,ngươi làm cái gì vậy?"
Tên Triệu thị vệ trẻ tuổibị gọi, giật mình một chút, vội vàng mở miệng: "Lâm quản gia, đây là Tềvương phi của Tề Vương phủ, muốn gặp An Vương sườn phi."
" Hồ đồ, sao có thểmang khách quý đưa ra ngoài sân này, còn không mau đưa người đến chính sảnh đi,đã thông báo cho Vương phi chưa?"
Lâm quản gia dạy bảoTriệu thị vệ rồi quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ, cung kính mở miệng:
"Tham kiến Tề Vươngphi, đã thất lễ, xin mời Tề Vương phi đi tới sảnh chính của Vương phủ, Vươngphi nhà chúng ta rất nhanh sẽ đến " .
Phượng Lan Dạ sắc mặttrầm xuống, xem ra Lâm quản gia này muốn cản đường, có lẽ hắn vốn là người củaÂu Dương Tình , hắn càng không cho nàng gặp Vụ Tiễn, nàng càng phải gặp, Ánhmắt lạnh lẽo chợt lóe lên, xoay mình tới gần Lâm quản gia, thị huyết mởmiệng:
" Bổn Vương phi làmuội muội của An Vương sườn phi nhà các ngươi, nhưng không có quen biết AnVương phi, ta đến cũng không phải vì thăm viếng An Vương phi, mà là xem tỷ tỷcủa ta ở An vương phủ có tốt không, nếu nàng có nửa điểm sai sót nào, ngươicùng người của An vương phủ các ngươi coi chừng một chút cho ta."
Một thân với sát khí, hànkhí, lãnh khí, tràn ngập, bao phủ không khí bốn phía, Lâm quản gia có chúthoảng sợ, nghe đồn vị Tề Vương phi này vốn là người không dễ trêu chọc, hôm nayvừa thấy quả nhiên không sai, nàng tự xưng là muộimuội của An Vương sườn phi, nhưng cho tới bây giờ không nghe người ta nói qua?Quản gia vẻ mặt nghi vấn, Phượng Lan Dạđã lạnh trầm ra lệnh:
" còn không mau đưata đi gặp tỷ tỷ của ta."
Lâm quản gia khó xử, đánglý khách của An vương phủ, phải do Vươngphi tiếp đón, huống chi người này thân phận thập phần tôn quý, nhưng là vị chủtử này kiên quyết muốn gặp sườn phi, hắn chỉ là một quản gia cũng không dámngăn nàng, nếu chọc tới người này, chỉ sợ ngay cả điểm tâm cũng không có màăn, sau khi suy nghĩ nửakhắc, đành phải gọi ra một nha đầu, ý bảo nàng dẫn Tề Vương phi đi gặp sườnphi trước, rồi sau đó thông báo cho Vương phi .
Nha đầu bị gọi tới cungkính cúi đầu, rồi dẫn đám người Phượng Lan Dạ đến nơi ở của sườn phi.
Đi xuyên qua mộtcái đình, đi qua cầu, lướt qua đình viện , nhắm thẳng hậu viện mà đi đến.
Hạ nhân của An Vương phủthật đông đảo, thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ , rất nhanh liền có người chạy đibẩm báo với chủ tử .
Tư Mã Vụ Tiễn thân là Anvương phủ sườn phi, Nơi ở của nàng cũng không phải tầm thường, có tên là Vụhiên, vốn là Nam Cung Quân dựa vào tên họ của nàng mà đặt tên, trước cửa việncó một vườn hoa, cùng với những nơikhác trong vương phủ giống nhau, chủ yếu vẫn là dược thảo, trên nền màu xanhtươi mát, ngẫu nhiên có vài đóa hoa, cũng là vài bông độc tú.
Ở ngoài sân, có hai tiểunha đầu đang cãi nhau, vừa nhìn đã có người đi tới, vội vàng đình chỉ động tác,Cẩn trọng đánh giá người vừa tới.
Tiểu nha đầu đi phíatrước Phượng Lan Dạ quát lớn một tiếng: "Còn không bái kiến Tề Vương phi,mau đưa Tề Vương phi vào, Vương phi muốn gặp chủ tử của các ngươi."
" Dạ "
Hai người cuống quít lêntiếng, Chạy nhanh qua hướng Phượng Lan Dạ chào: " Tham kiến Tề Vươngphi."."
" Đứng lên đi,"Phượng Lan Dạ sắc mặt lạnh bạc, che phủ bởi một lớp hàn khí , Khiến ngườikhác không dám đến gần, hai tiểu nha đầu vội vàng đứng lên, liền dẫn đoàn ngườicác nàng đi vào, Mấy tên thị vệ củaTề vương phủ đi theo phía sau, Phượng Lan Dạ quay đầu phân phó bọn họ:
"Các ngươi đợingoài sân."
"Vâng, vươngphi"
Bốn gã thị vệ cung kínhđáp lời, đứng canh ở ngoài cửa
An Vương phi Âu DươngTìnhvốn đang ngồi trong viện, cùng haingười tiểu thiếp nói chuyện phiếm, nghe thị vệ bẩm báo, liền dẫn theo người vộivàng ra phủ, khi đoàn người tới đại môn vương phủ, mới biết được Tề Vương phiPhượng Lan Dạ đã được người dẫn vào gặp Tư MãVụ Tiễn rồi.
Âu Dương Tình sắc mặttrầm xuống, phẫn nộ mắng: "Đồ vô dụng."
Hai người tiểu thiếp phíasau sắc mặt cùng bất thiện, lên tiếng mắng người: "Nuôi mấy người cácngươi có ích lợi gì hả, chẳng lẽ không biết nói An vương phủ người nào mới làVương phi sao? Khách đến đáng lẽ phải bẩm báoVương phi, sao có thể tùy tiện để người ta đi vào, sau này còn như vậy, tất cảđều phải phạt đánh, một người cũng đừng nghĩ tránh được."
Mấy tên thị vệ canh cửa,bị mắng vuốt mặt không kịp, chỉ cóthể giữ im lặng , đợi khi ÂuDương Tình dẫn đám người rời đi, mới dám nói chuyện.
" Lại định giở trògì hả."
" Đúng vậy,hai tiểu thiếp cũng kiêungạo như thế, không phải là có thói quen vuốt mông ngựa sao? Căn bản khôngđược Vương gia yêuthích, lại dám càn rỡ như thế,để rồi xem, hôm nay nhất định có trò hay để coi."
Mấy người đó có chút hảhê, vừa ở ngoài cửa vừa nói.
Âu Dương Tình dẫn đoànngười đông đảo hướng Vụ hiên của Tư Mã Vụ Tiến đi tới, mới đi được mộtlúc, liền gặp Lâm quản gia, nghe Lâm quản gia nói sự tình trải qua, sắc mặtcàng âm u, Lâm quản gia lại bị mắng , cuối cùng một đám người thẳng đến nơi ởcủa Tư Mã Vụ Tiễn.
Trong Vụ Hiên
Phượng Lan Dạ đã được haitiểu nha đầu dẫn vào nơi ở của Tư Mã Vụ Tiễn, đứng ở ngoài cửa bẩm báo:"Vụ sườn phi, Tề Vương phi của Tề vương phủ đến thăm ngươi."
Tiếng nói của nàng vừadứt, liền có hai người vọt ra, đúng là hai nha đầu Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê,hai người này thần sắc có chút tiều tụy, ánh mắt đỏ đậm, vừa nhìn thấy PhượngLan Dạ dường như thấy thân nhân, oa một tiếng khóc lên.
Hoa Ngạc cùng Diệp Linhvội vàng chạy tới, mỗi người đỡ một người, khẩn trương hỏi tới:
"Làm sao vậy?Phát sinh chuyện gì rồi?"
Phượng Lan Dạ khẽ nhíumái, ánh mắt âm u lạnh lẽo, trầm giọng quát bảo ngưng lại:
"Khóc cái gì,có phải công chúa của các ngươi xẩy ra chuyện gì rồi không? "
Nàng nói xong không đợihai tiểu nha đầu đáp lời, đámột cước vào cửa đi vào, trong phòng, lúc này có hai nha đầu, một người đang ởtrước giường hầu hạ, nha đầu kia vốn là có bộ dáng rất xinh đẹp, thấy có ngườixông vào, mang vẻ mặt bực mình lên tiếng:
"Sao ngươi vàođược?"
Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuêvội vàng chạy tới: "Thanh Mạn tỷ tỷ, đây là Tề Vương phi, là bằng hữu tốtcủa công chúa nhà chúng ta."
"Bằng hữu tốt? TềVương phi?"
Nha đầu Thanh Mạn vẫnđứng che khuất cái giường, khiến người khác không nhìn thấy được tình trạng củaVụ Tiễn đang nằm trên giường như thế nào, Phượng Lan Dạ đi tới, Mắt thấy ThanhMạn vẫn che khuất giường, một bước cũng không nhường, nhưng giọng nói mền mạihơn một chút, chậm rãi mở miệng: "Nguyên lai là Tề Vương phi, Sườn phi nhàchúng ta hôm nay thân thể không được khỏe,mới vừa nghỉ ngơi , cácngười đừng kinh độngnàng."
Phượng Lan Dạ nghe xong,sắc mặt trầm xuống, vung tay chính là một cái tát đánh tới, thẳng tay đánh choThanh Mạn kia ngã quỵ một bên bình phong , đầutóc hỗn loạn, một nha đầu khác đứng bên cạnh vội vàng nâng thân thể nàng tadậy, hướng Phượng Lan Dạ kêu lên:
"Ngươi dựa vàocái gì đánh người."
" Ta dựa vào cái gìđánh người ư?"
Phượng Lan Dạ nở nụ cườithị huyết, sắc mặt vô cùng khó coi, hướng Hoa Ngạc cùng Diệp Linh phía ra lệnh:
"Đem hai nhađầu này vào đánh chết cho ta."
Hoa Ngạc cùng Diệp Linhluôn luôn coi chủ tử là sinh mệnh, nếu chủ tử đã ra lệnh rồi, các nàng cũngkhông hỏi nguyên do, xông lên một phen vừa đấm vừa đá, thấy Tiểu Đồng cùng TiểuKhuê đứng ngây ngốc, không khỏi hướng hai người bọn họ ra lệnh:
"Còn đứng đólàm gì? giúp ta đánh đi, không nghe Vương phi nói hay sao?"
Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuêmặc dù kinh ngạc, bất quá cũng không chần chờ, liền xông tới ngồi trên ngườiThanh Mạn, mấy người quyền cước gia tăng, rất nhanh đem hai người này đánh chomặt mũi xưng phù nằm trên mặt đất, ngay cả rên cũng rên không rên được nữa,Phượng Lan Dạ hạ lệnh:
"Tìm mảnh vảinhét vào miệng các nàng cho ta, mặt khác ra đóng cửa phòng lại, không cho phépbất luận kẻ nào tiến vào."
" Thưa vâng, Vươngphi."
Bốn người lập tức độngthủ, bịt miệng, đóng cửa , phòng ngủ nhất thời an tĩnh trở lại
Phượng Lan Dạ không đếmxỉa bất luận kẻ nào, đi tới trước giường, lúc này Tư Mã Vụ Tiễn đã tỉnh lại,gương mặt đỏ hồng kỳ lạ, mở mắt nhìn trong phòng hết thảy bừa bộn , không khỏihá hốc miệng, đến khi nhìn thấy Phượng Lan Dạ đứng ở trước giường, liền caohứng, vươn tay kéo nàng, kích động mởmiệng:
"Lan Dạ nhưthế nào lại tới đây "
" Ta đến thăm ngươi."
Phượng Lan Dạ đi tớitrước giường ngồi xuống, vươn tay chạm vào gương mặt Vụ Tiễn, rất nóng a ,không khỏi nhíu mày, lạnh trầm nói:
"Sao lại bệnhnặng như vậy hả."
Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuêở một bên vội nói: " Từ nửa đêm đã có chút nóng rồi?"
" Vậy sao không đimời đại phu, trong An vương phủ hẳn là có đại phu đi."
Tư Mã Vụ Tiễn nắm tayPhượng Lan Dạ cười nói" Lan Dạ đừng lo lắng, ta chỉ bị phong hàn một chútthôi, đại phu đã xem qua, nói không có việc gì, vừa mới uống thuốc rồi, ngủ mộtchút lập tức không có việc gì rồi."
" Vậy sao?"
Phượng Lan Dạ lêntiếng, đồng tử bắn ra tia sáng lạnh khiếp người , nhìn thẳng Thanh Mạn nha đầuđang bị bịt miệng kia, vừa rồi nàng vừa nhìn liền nhìn ra nha đầu kia khí sắcbất chính, ánh mắt giảo hoạt, đãbiết trong chuyện này nhất định có mờ ám.
Thanh Mạn vừa thấy ánhmắt tràn đầy sát khí của Phượng Lan Dạ nhìn đến, sớm nhìn về nơi khác, giờ phútnày nàng tuyệt đối có lý do tin tưởng, nữ nhân này mặt không đổi mắt không chớptrong nháy mắt sẽ đánh chết hai người các nàng, cho nên tốt nhất không nên chọcvào nàng ta, nhưng Phượng Lan Dạ cũng không có ýđịnh buông tha nàng, trước tiên vươn taybắt mạch của Vụ Tiễn, sắc mặt lạnh lùng, từ từ ngưng trọng, quả nhiên đúng nhưnàng dự đoán , Vụ Tiễn là bị người ta hạ độc, một loại độc dược ngấm chậm..
Bất quá giờ phút này chấtđộc còn chưa ngấm vào đến tim, cho nên không có gì nguy hiểm, nhưng nếu qua tốinay, chỉ sợ ông trời cũng không cứu được.
Loại độc này, kỳ thậtchính là dùng vài loại thảo dược độc nấu chế thành , bởi vì độc tính có vẻ thấp, cho nên nhất thời không chết được người.
An vương phủ khắp nơi đềucó thể thấy được loại dược thảo này, chỉ cần để tâm ai cũng có thể làm được,nhưng mà, hôm nay một khi rơi vào tay nàng, đừng nghĩ có thể sống tốt, ánh mắtgiống như một cây đao lợi hại, tàn nhẫn, độc ác dị thường, lạnh lùng nhìnvề phía Tiểu Đồng và TiểuKhuê : "Hai người các ngươi chăm sóc chủ tử kiểu gì, tại sao lại để ngườita lợi dụng, để cho người ta hại chủ tử các người cũng không biết?"
Tiểu Đồng cùng TiểuKhuê sắc mặt như trotàn, vội vàng quỳ xuống, cuốngquít dập đầu:
"Vương phi,Xin người cứu công chúa nhà chúngta."
Phượng Lan Dạ không nhìnhai người đang quỳ trên mặt đất, nhướng mày, liền có chủ ý, bình tĩnh ra lệnh:
"Văn Lươngđâu?"
“ Ở bên ngoài”
" Ra gọi hắn tiếnvào, ngoài ra không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào."
" Thưa vâng,"Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê lau nước mắt, một bên hướng ra phía ngoài gọi:"Văn Lương, Văn Lương.”
Văn lương ở ngoài cửa lêntiếng: "Xảy ra chuyện gì?"
Vừa rồi hắn đi tìm đạiphu trong vương phủ, muốn xác nhận một chút, công chúa thật sự chỉ là phong hànbình thường sao? Đại phu này một mực khẳng định công chúa thật sự chỉ là nhiễmphong hàn, cho nên hắn liền trở về, vừa về đến liền nghe nói Tề Vương phi đãđến, biết tề Vương phi đến, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng rơi xuống, Tề Vươngphi tuyệt đối sẽ không để cho công chúa gặp chuyện không may.
Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuênhanh chóng mở cánh cửa, để Văn Lương tiến vào,mấy người đứng ở trong phòngnhìn Phượng Lan Dạ, không biết nàng muốn làm gì?
Tư Mã Vụ Tiễn không nghĩtới có người ám hại mình, nghiêm túc suy nghĩ, liền đại khái đoán ra chắc là Nữnhân độc ác Âu Dương Tình kia đã hạthủ, mấy ngày gần đây, nàng ta vẫn biểu hiện bộ dáng hòa thuận, làm cho mọingười buông lỏng tâm lý cảnh giới, lần này Vương gia vừa tiến cung , nàng liềnxuống tay.
Xem ra chính mình đã chủquan rồi, Thanh Mạn này cũng là người của Âu Dương Tình.
" Lan Dạ? Không ngờta lại bị các nàng ra tay rồi."
" Yên tâm đi, ngươikhông có việc gì."
Phượng Lan Dạ bình tĩnhmở miệng, có nàng ở đây, nàng sẽ không để cho Vụ Tiễn xảy ra nửa điểm bất trắc.
Sở dĩ hôm nay tới đây,chính là sợ Âu Dương Tình thừa lúc NamCung Quân không có trong vương phủ đối với Vụ Tiễn động thủ, tuy nói Vụ Tiễnrất thông minh, nhưng Âu Dương Tình là người có thế lực, chỉ sợ cả An vương phủđều là người của nàng, đến lúc đó cho dù là người thông minh cũng không chốnglại được cả đám đông.
" Tiểu Đồng Tiểukhuê, các ngươi tháo miếng vải trên miệng Thanh Mạn ra, bắt nàng khai ra ai saicác nàng làm như vậy?"
" Thưa vâng, Vươngphi."
Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuêlập tức bỏ mảnh vải trong miệng Thanh Mạn ra, lúc này ngoài cửa vang lên tiếngnói chuyện : "Sao trong phòng lại im ắng vậy?"
Lập tức có người đáp lời:"Bẩm Vương phi, có thể là Tề Vương phi đang cùng Vụ sườn phi nóichuyện?"
" Vậy những ngườikhác đâu?"
Âu Dương Tình thanh âm vôcùng độc ác, bên cạnh không một người nào dám nói, chỉ có tiếngbước chân cấp bách vội vàng.
Trong phòng, nha đầuThanh Mạn lập tức kêu lên: "Vương phi cứu ta."
Hoa Ngạc lập tức tiến lênvả vào miệng nàng, đem lời của nàng ngăn trở lại, hung tợn cảnh cáo:"Ngươi còn gọi một tiếng xem ta ngay lập tức giết ngươi."
Thanh Mạn này quả nhiênbị hù dọa, Phượng Lan Dạ hài lòng gật đầu, đi thong thả tới trước mặt ThanhMạn, lạnh lẽo thị huyết hỏi: "Có phải Âu Dương Tình sai ngươi hạ độc Vụsườn phi hay không? ra tay như thế nào?"
Thanh Mạn lắc đầu, trongmắt tràn đầy nước mắt, gương mặt đỏ bừng, nàng biết nếu mình nói ra, hẳn phảichết không thể nghi ngờ, nhưng nếu không nói chỉ sợ cũng là một chữ chết, trongmắt tràn đầy sợ hãi.
Phượng Lan Dạ trong lòngbiết rõ nàng e ngại cái gì, câu được câu không nói:
"Nếu như ngươinói ra, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết, bất quá nếu ngươi không nói, ta khôngthể đảm bảo rồi."
Thanh Mạn động tác runrẩy, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, thanh âm khàn khànmở miệng:
"Đúng vậy, LàVương phi sai ta hạ độc, hạ vào trong thuốc."
Lúc này trên cửa truyềnđến tiếng gõ cửa gấp gáp, rất vội vàng:
"Mở cửa, phátsinh chuyện gì rồi? Phát sinh chuyện gì rồi "
Phượng Lan Dạ quay đầunhìn về phía Tiểu Đồng:
"Lập tứcđem bút mực cùng giấy rađây."
Trong phòng vốn có, TiểuĐồng rất nhanh đem ra, Phượng Lan Dạ đem lời nói của Thanh Mạn vừa rồi viết ra,sau đó bảo Thanh Mạn điểm chỉ vào tờ giấy, Thanh Mạn có biết vài chữ, cũng cóthể viết được tên mình, nhưng nếu điểm chỉ rồi ,thật sự là chỉ có một con đườngchết, vẻ mặt lưỡng lự, ngoài cửa tiếnggõ cửa ngày càng gấp gáp, chỉ nghe Âu Dương Tình la hét:
"Tránh ra, Bổn vươngphi không tin không phá được cửa này."
Âu Dương Tình có võ công,Phượng Lan Dạ đã biết, phất tay ra lệnh cho Văn Lương:
"Giữ cửa cho ta"
"Thưa vâng."
Văn Lương đi tới, vậncông giữ cánh cửa, ngoài cửa vang lên một tiếng nổ lớn, cánh cửa lay động haicái, tuy nhiên không hề dịch chuyển, Âu Dương Tình nổi giận, mắng to:
"Các ngươi ở bên trong làm cái gì mờ ám,lập tức cửa mở ra cho ta" .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.