Gió đêm từ ngoài cửa thổivào , làm ngọn đèn nhẹ lay động, khiến hình ảnh trở nên mê ảo như hoa, bêntrong phòng khách an tĩnh không tiếng động, cá tính Phượng Lan Dạ vốn là rấtyên lặng, không thích sẽ không tìm chuyện để nói, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn TưMã Vụ Tiễn, nữ nhân này luôn luôn qua loa tuỳ tiện, rất thích nói chuyện, tốinay dường như có chút không bình thường, còn mang theo một ít ưu thương, cảngười có chút cô đơn, Phượng Lan Dạ không nhịn được nên quan tâm hỏithăm.
"Xảyra chuyện gì?"
Tiếngnói nhu nhuận của nàng giống như dòng suối thanh khiết, chậm rãi chảy dưới bóngđêm.
Tư MãVụ Tiễn phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên cười một tiếng, sắc mặt tuy có chútít tái nhợt, nhưng con ngươi đã khôi phục ánh sáng, cười nhẹ nhàng nhìnPhượng Lan Dạ.
"Khôngcó chuyện gì, khuya hôm nay ngươi không có xảy ra chuyện gì sao? người của Tấnvương phủ thật là quá đáng."
PhượngLan Dạ nhướng mài, lực chú ý cũng không bị phân tán khỏi người nữ nhân này chútnào, vẫn nhìn chằm chằm Tư Mã Vụ Tiễn, nàng lập lại một câu.
"Ngươiđang ở đây thương tâm."
Khôngbiết vì sao, nàng hay thấy được những điều mà người khác không nhìn thấy, vínhư giờ phút này Tư Mã Vụ Tiễn đang phiền muộn trong lòng, thương tâm, mặc dùnàng ta che dấu rất kỹ, nhưng vẫn bị nàng nhìn ra, mà thân là bằng hữu của TưMã Vụ Tiễn, tất nhiên là phải quan tâm nàng.
Tư MãVụ Tiễn ngẩn ra, tựa hồ như bị xúc động từ đáy lòng nơi bí ẩn nhất, con ngươithoáng cái u ám hắn, nàng ngước mắt nhìn Phượng Lan Dạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-vuong-phi/1622899/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.