Chương trước
Chương sau
Ở bêntrong Bích Hồ, mấy đạo thân ảnh nổi lên chìm xuống, giãy dụa không ngừng, cứ bịsặc từng ngụm từng ngụm nước, trong đó xen lẫn tiếng kêu cứu mạng.
"Cứumạng a, cứu mạng a."
Bên bờ,trên cầu Bạch Ngọc, có mấy người phụ nhân đã uống mấy ngụm nước, tỳ nữ hạ nhâncủa họ thấy dậy, nhất tề chen chúc đến bờ cầu, lòng như lửa đốt kêulên: "Mau cứu người, cứu người a."
Đángtiếc lúc này, không có một người nào, cũng không có một tên đàn ông nào ở bêncạnh, mà mấy nữ nhân trên cầu căn bản không biết bơi, vì vậy chỉ biết trơ mắtđứng nhìn mấy người rơi xuống nước cố gắng giẫy dụa.
Thanhâm ồn ào hỗn loạn, đã nhanh chóng kinh động hạ nhân của Tấn vương phủ, lập tứcvang lên mấy tiềng ùm ùm có người đã nhảy xuống nước đi cứu họ.
PhượngLan Dạ đứng ở bên bờ, hoàn hảo vô khuyết đứng nhìn, nàng cũng không thèm để ýđến họ chỉ sửa sang lại y phục của mình một chút, phía sau Hoa Ngạc khẩn trươngvươn tay kéo chủ tử đi, nàng biết mới vừa rồi là chủ tử cố ý đem những nữ nhânnày đẩy mạnh xuống hồ, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn như không có kẻ hở, nhưngnàng là người thấy rất rõ ràng, chỉ không biết những nữ nhân trước mắt sau khitrãi qua hoảng sợ, nếu như biết bên trong có ẩn tình, chỉ sợ sẽ tìm đến cửa củacác nàng kiếm chuyện, cho nên Hoa Ngạc trong lòng rất là bất an.
PhượngLan Dạ xoay người lại quét nhìn nàng một cái, không thèm để ý nhỏgiọng: "Đi thôi, còn ở lại chỗ này làm gì?"
Nóixong dẫn Hoa Ngạc theo thềm đá, thản nhiên ưu nhã rời đi,đem tất cả tiếng kêu khóc ồn ào quăng ra phía sau .
Haingười ra khỏi Tấn vương phủ, xe ngựa quả nhiên chờ ở trước cửa, quản sự VươngPhủ Tần Trăn đang ở trước cửa nhìn quanh, vừa thấy Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạcđi ra, nhanh chóng chạy tới đón, khách khí mởmiệng:
"Cửucông chúa, không có xảy ra chuyện gì chứ?"
PhượngLan Dạ lắc đầu, đạm mạc mở miệng: "Làm phiềnTần quản gia quan tâm, Lan Dạ không có chuyện gì."
Nàngnói xong câu đó, ánh mắt cũng tối sầm lại, bắt đầu nổi lên những phiến băngmỏng, cho tới lúc này, nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, bất kể là thân phậnvong quốc nô, hay là thân phận công chúa, nàng chỉ muốn trãi qua cuộc sống bìnhan, cho dù là nghèo khó cũng tốt, phú quý cũng tốt, đều chỉ muốn yên ổn, nhưngmà ông trời hết lần này tới lần khác không để cho nàng như ý, bất kể nàng tránhné như thế nào, ẩn giấu như thế nào, thì có một số việc vẫn thoát khỏi phạm vimà mình nắm giữ, sau này chỉ sợ muốn an tĩnh là chuyện không thể nào, nếu đãnhư vậy, nàng cần gì phải thoái lui, từ nay về sau, nàng sẽ không lùi bước,chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến.
"Vậythì tốt, ta sẽ cho người đưa Cửu công chúa trở về."
TầnTrăn kính cẩn khom lưng nói, đợi đến khi Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lên xengựa, liền phân phó phu xe mấy câu, dặn dò nhất định phải đem người an toàn trởvề.
Phu xengựa tuân mệnh, lập tức đánh xe rời đi Tấn vương phủ.
ThiênVận hoàng triều, giá cả đều được phân chia rõ ràng theo từng cấp bậc, bốn phíaHoàng Thành, đều là phủ đệ của Vương Tôn quý tộc, phần lớn người ra vào đều làquý tộc có thân phận địa vị, mà những con đường chính, đều được phân bổ cho đạithần có quyền thế trong triều cùng thương nhân giàu có, về phần những kẻ nghèokhó vất vả dân chúng bình dân tất cả đều phân tán ở bên góc gần tường thànhtrong An Giáng thành, những người đã trải qua cuộc sống nghèo khó, ít khi dámhướng về đường phố phồn hoa náo nhiệt mà đi, huống chi nơi đó phí chi tiêu rấtcao không phải chỗ tốt cho những người bình thường như họ đến tiêu xài.
Trênđường cái, thỉnh thoảng hương xe bảo mã chạy lướt qua nhau, Hoa Ngạc không nhịnđược vén rèm nhìn ra bên ngoài, hai bên đường phố có rất ít quán nhỏ và ngườibán hàng rong, phần lớn đều là cửa hàng mặt tiền, các bảng hiệu chữ vàng dướiánh mặt trời lòe lòe phát sáng, vài con tuấn mã chạy song song với xe ngựa,những người cưỡi ngựa mặc quần áo rực rỡ, thần thái ưu nhã, thỉnh thoảng còncười nói như đi dạo, còn có những chiếc xe ngựa phủ rèm che xanh biếc lướt quaxe các nàng, khắp nơi đều thấy được sự xa hoa bất phàm.
"Côngchúa, nơi này thật không giống với nơi đó của chúng ta."
PhượngLan Dạ đang nhắm mắt ngưng thần, nghe lời nói của Hoa Ngạc ..., từ từ mở mắtra, không nói đúng sai mở miệng.
"Cầngì phải so sánh, tự tìm phiền não mà thôi."
Nóixong thì nhắm hai mắt lại, tựa vào trên vách, vững như núi Thái Sơn, không nhúcnhích.
HoaNgạc le lưỡi, thật ra thì công chúa nói không sai, cần gì tự tìm phiền não chứ,các nàng mặc dù chỗ ở kém một chút, ăn kém một chút, mặc kém một chút, nhữngthứ khác cũng không có cái gì, bên trong tiểu viện độc lập đó, bản thân mìnhvẫn là người tự do, nếu không phải phát sinh nhữngchuyện này, các nàng căn bản là không có chỗ nào không tốt, xem ra nàng thậtđúng là tự tìm phiền não.
Xe ngựamột đường đem hai người đưa về Nô Nhai, dừng ở trước cửa viện, Phượng Lan Dạcùng Hoa Ngạc xuống xe, thì phu xe đánh xe rời đi.
Bêntrong viện có người?
Tamhoàng tử một thân cẩm y màu xám trắng, đang ngồi ở dưới tàng cây hoa quế thưởngthức trà, Trữ Cảnh ở phía sau hắn đang đứng thẳng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị,thấy hai nữ nhân đẩy cửa bước vào, đôi mài rậm của hắn nhíu lại, không vui mởmiệng.
"Haingười nữ nhân các ngươi đi nơi nào? Làm hại chủ tử nhà ta ngồi đợi rấtlâu."
Nhưngmà hắn mới vừa nói xong, thì Nam Cung Tiếp liền trầm giọng la rầy: "Khôngđược vô lễ."
TrữCảnh hạ lông mài xuống, không dám nói thêm cái gì nữa, lui về phía sau mộtbước, hắn tuy không nói nhưng đáy mắt vẫn có chút bất mãn, không biết vì saochủ tử đối tiểu nha đầu này lại đặc biệt như vậy, nói thật ra, nhiều nhất chỉlà đánh đàn giỏi hơn một chút thôi, chẳng lẽ bởi vìnhư vậy, mà chủ tử phải có thêm vài phần kính trọng đối với nàng à.
PhượngLan Dạ dẫn Hoa Ngạc đi tới, hành lễ.
"Thamkiến Tam hoàng tử."
"Đứnglên đi, mạo muội quấy rầy, mong rằng Cửu công chúa lượng thứ ."
NamCung Tiếp nói chuyện nhu hòa, ôn nhuận trầm thấp như nước, làm cho người nghekhông tự chủ được mà buông lỏng, hắn phất tay ý bảo Phượng Lan Dạ đứng dậy, rồingồi vào một bên .
PhượngLan Dạ cũng không khách khí với hắn, ngồi xuống, đa lễ mà xa lạ mở miệng hỏithăm: "Không biết Tam hoàng tử lần này tới đây là vì chuyện gì?"
Trênngũ quan nho nhã của Nam Cung Tiếp càng phát ra ôn hòa, nụ cười vừa tựa như mộtlàn gió nhẹ, vừa giống như mây bay tự nhiên vui sướng ở chân trời, Phượng LanDạ không tự chủ được buông lỏng tâm, nhớ tới chuyện đêm hôm đó, ánh mắt khôngkhỏi tối lại, mũi tên kia, là Tam hoàng tử bắn ra sao?
Nàngnghi ngờ suy nghĩ, lúc này Nam Cung Tiếp đã ấm áp mở miệng.
"Buổisáng hôm nay, ta nghe hạ nhân trong phủ bẩmbáo, nói tối hôm qua ngươi đã vào sòng bạc, không có chuyện gì xảy rachứ."
Trongtiếng nói nhu hòa của hắn lộ ra sự quan tâm nhè nhẹ, Phượng Lan Dạ ngẩn ra,nhìn chằm chằm Nam Cung Tiếp, thật lâu không nói lời nào.
Chẳnglẽ mũi tên kia không phải là Tam hoàng tử bắn , như vậy là người phương nào bắnmũi tên đó đây?
NamCung Tiếp nhìn Phượng Lan Dạ lâm vào trầm tư, trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹpbao phủ một tầng ánh sáng lạnh, quanh thân điêu tàn, không khỏi khẩn trương.
"Saovậy?"
PhượngLan Dạ phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: "Không có chuyện gì, Tam hoàng tửđừng lo lắng, ta không sao, cám ơn sự quan tâm của ngươi."
Mặc dùmũi tên kia không phải do hắn bắn ra, nhưng giờ phút này hắn đặc biệt chạy tớiđây quan tâm nàng, đây là tâm ý mà cũng là thiện ý, cho nên nàng mới nói mộttiếng cám ơn.
"Khôngcó gì, ngươi đã quên chúng ta là bằng hữu."
Sắc mặtcũng như vẻ mặt của Phượng Lan Dạ vẫn không thay đổi, nhưng đáy lòng đã có chútxúc động, nói thật ra, nàng có thể làm bằng hữu của Tam hoàng tử tôn quý thậtlà chuyện đáng mừng, hơn nữa hắn còn là hoàng tử Long Tôn của Thiên Vận hoàngtriều, trong khi nàng chỉ là một vong quốc nô mà thôi, người khác đến bên cạnhnàng là muốn lợi dụng nàng, chỉ có hắn, nàng không phát hiện hắn có bất kỳ mụcđích gì, cho nên càng đáng quý hơn.
PhượngLan Dạ đang suy nghĩ lung tung, thì Hoa Ngạc mang trà bưng đến, cung kính dânglên, rồi lui qua một bên, Nam Cung Tiếp nhận một chén trà, nhưng không nhìnPhượng Lan Dạ, mà hai mắt lại ngó chừng nắp trà, rồi từ từ mởmiệng.
"Cácngươi sống ở chỗ này thật sự không an toàn, bằng không đến ở Nam Cung phủđi."
NamCung Tiếp mặc dù tuổi đã lớn, nhưng lại không được phong Vương, cũng không có ởtrong cung, hắn có một phủ đệ ở ngoài cung, chính là Nam Cung phủ, hắn lần nàyđến đây, chủ yếu là muốn mời Phượng Lan Dạ đến ở trong Nam Cung phủ, thứ nhất,hai người bọn họ có sở thích giống nhau, có thể sớm chiều lãnh giáo một hailần, thứ hai hắn nghe nói đến chuyện đêm hôm qua, thật sự không yên lòng để chonàng tiếp tục ở chỗ này, hai người bọn họ là bằng hữu, bằng hữu thì nên giúp đỡcho nhau.
Bất quálời của hắn vừa rơi xuống, liền lập tức có người lên tiếng phản đối.
Thủ hạTrữ Cảnh mặt biến sắc mở miệng: "Chủ tử, như vậy sao được?"
PhượngLan Dạ cũng sửng sốt, tuy nói Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp không phải là thânvương gì, cũng không có danh vọng lớn, ở Thiên Vận hoàng triều không có ảnhhưởng nhiều, nhưng hắn vẫn là con ruột của hoàng đế, vậy mà lại mở miệng mờinàng đến ở Nam Cung phủ, phần ân tình này làm cho nàng cảm động, nhưng mà tronglòng cũng biết rõ, trước mắt còn có vài ngườiđang theo dõi nàng, nàng không muốn gây cho Nam Cung Tiếp thêm bất cứ phiềnphức gì, bằng hữu quý ở thổ lộ tâm tình, nếu hắn thật lòng nghĩ cho nàng, nàngcũng không thể kéo hắn vào trong biển lửa.
"Khôngcần."
PhượngLan Dạ một lời liền cự tuyệt, Trữ Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của NamCung Tiếp lại khó coi, hắn cho là bởi vì Trữ cảnh ngăncản, nên Phượng Lan Dạ mới cự tuyệt, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngửng đầu lênnhìn về phía Trữ cảnh, lạnh lùng mởmiệng.
"Ngươithật to gan."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.