Tấn vương Nam Cung Trác nhìn huynh đệ của mình, đangmở to một đôi mắt hắc bạch phân minh, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn hắn, thần tháivà cử chỉ không hề có ý muốn rời đi nửa phân, nếu như hắn không muốn rời đi,thì ai cũng không thể bắt hắn đi được, Nam Cung Trác đáylòng không khỏi nổi lên một tia tức giận, thầm oán trách mẫu phi đối với hoàngđệ này quá mức cưng chiều, làm việc chưa bao giờ biết phân nặng nhẹ, bất quáchuyện ngày hôm nay, xem ra muốn dấu diếm hắn là không thể nào, cho nên NamCung Trác mặc dù không tình nguyện, cuối cùng cũng ẩn nhịn xuống. "Bổnvương tìm ngươi tới đây, là muốn cùng ngươi nói một khoản giao dịch?" "Giaodịch?" PhượngLan Dạ nhướng mài, không hiểu, mình có thân phận như vậy, còn có cái gì để choTấn vương điện hạ nhìn trúng, đến nỗi không thèm để ý thân phận vong quốc nôcủa nàng, còn muốn cùng nàng nói giao dịch /. "Vươnggia xin nói." "Sòngbạc của chúng ta có thể thuê ngươi làm người huấn luyện thú, giá tiền tùy ngươinói" Ngườihuấn luyện thú? Phượng Lan Dạ ánh mắt thâm trầm, không ngờ tới Tấn vương nàyđầu óc không phải ngu ngốc, có thể nghĩ ra cái danh từ như vậy, thật đúng làkhông thua gì người hiện đại, Tấn vương tuyệt đối không phải là hạng ngườikhông có năng lực, bất quá nàng chưa chắc đã đồng ý làm, mặc dù huấn luyệnnhững dã thú kia đối với nàng không phải việc khó khăn, nhưng nàng cảm thấymình không nên đi làm cái loại việc nguy hiểm này, trước mắt nàng cũng khôngthiếu bạc, cho nên không đáng để lấy mạng mà đổi. "Tấnvương điện hạ?" Phượng Lan Dạ mới vừa mở miệng chuẩn bị cự tuyệt, ai ngờmột đạo thanh âm chói tai khác vang lên, bắn liên hồi giống như cái van nước. "Nhịhoàng huynh, ngươi điên rồi, làm sao ngươi có thể để cho một đứa bé như nàng đilàm cái chuyện này chứ, không có nhìn thấy nàng rất gầy sao, hơn nữa còn là hàitử choai choai, lòng của ngươi sao mà ác như vậy a." NamCung Trác vừa nghe lời nói của Nam Cung Sâm rốt cục cũng không thể nhịn đượcnữa bộc phát, động nhiên nghiêng người từ trên giường êm ngồi dậy, tầm mắtkhiếp người ngó chằm chằm Nam CungSâm, gằn từng chữ mở miệng: "Nam Cung Sâm, ngươi còn dám nói thêm một câu,có tin Bổn vương che miệng của ngươi hay không, để ngươi vĩnh viễn nói khôngđược nữa." Giọngnói của hắn lạnh lẽo, con ngươi Thị Huyết, quanh thân bao phủ sự tàn bạo, làmcho người ta không dám hoài nghi lời nói của hắn. Ngay cảBát hoàng tử Nam Cung Sâm, cũng run run một chút, lập tức quy củ rất nhiều, mặcdù vẫn còn đang bỉu môi, trợn mắt, nhưng mà lại không dám nói thêm chữ nào, cònrất trẻ con lấy tay che miệng mìnhlại, tựa hồ Nam Cung Trác sẽ lập tức phong miệng của hắn. PhượngLan Dạ đối với một màn trước mắt, không có lấy nửa phần hứng thú, sắc mặt đônglạnh, nhàn nhạt mở miệng. "Tấnvương điện hạ, Lan Dạ tự nhận bản thân không có năng lực đảm nhiệm công việchuấn luyện thú ở sòng bạc, kính xin Tấn vương điện hạ đừng làm khó dễ LanDạ." Lần nàyNam Cung Trác cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua chỉ nhìn nàng, đôi mắt củahắn sâu không lường được làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì,thần sắc lạnh lùng, khóe môi vẽ ra nụ cười âm nhu, một lúc lâu mới chầm chập mởmiệng: "Tốt, bất quá khi nào ngươi cần, có thể tới tìm ta." "Được." PhượngLan Dạ gật đầu đáp lại, có lẽ nàng thật sự có lúc sẽ cần đến, hoặc sẽ không,chuyện sau này ai mà biết được? Cung kính thi lễ:"Nếu như không có việc gì, Lan Dạ cần phải trở về." "Ngườiđâu, đưa Cửu công chúa trở về." TầnTrăn vẫn còn chờ ở ngoài cửa nhanh chóng tiêu sái đi vào, đem Phượng Lan Dạ dẫnra ngoài, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa nhìn thấy người đã rời đi, lập tứckhông nghe lời nữa kêu lên: "Cái này xong rồi, cái này xongrồi." Đángtiếc không ai thèm để ý tới hắn, Nam Cung Trác u ám nhìn hắn, cho đến khi hắnkịp phản ứng, lập tức biết điều một chút ngậm miệng lại, tuy nói hắn ở trướcmặt nhị hoàng huynh có thể muốn làm gì thì làm, nhưng mà chỉ giới hạn trước khinhị hoàng huynh tức giận, bởi vì mẫu phi đã cảnh cáo hắn, ngàn vạn lần chớ chọchoàng huynh, nếu không ngay cả nàng cũng bảo vệ hắn không được. Thật rathì Mẫu phi rất sợ nhị hoàng huynh, huống chi là hắn. PhượngLan Dạ đi phía sau quản gia Tần Trăn của Tấn vương phủ men theo con đường lúctrước, hướng phía ngoài Vương Phủ đi tới, bất quá vừa mới ra khỏi viện của NamCung Trác, liền bị một tiểu nha đầu chặn đường đi, nha đầu này mặc bộ quần áomàu hồng, búi tóc vấn đơn sơ, buộc vào những sợi lụa hoa, thanh lệ bức người,ngửng đầu lên thi lễ với Tần Trăn một cái, cung kính mởmiệng. "Tầnquản gia, chủ tử chúng ta bảo ngươi đi qua một chuyến, nói có chuyện tìmngươi." "Cóchuyện tìm ta?" TầnTrăn nhíu lông mày, cảm thấy có chỗ là lạ, bình thường Tô Băng Tiệp cũng khônghay tìm hắn, hôm nay sẽ có chuyện gì chứ? Nhưng mà thân là quản gia của vươngphủ, trong lòng hắn biết rõ, nếu trắc phi nương nương có chuyện tìm, hắn khôngthể không đi, cho nên Tần Trăn hướng về phía Phượng Lan Dạ chào hỏi. "Cửucông chúa, ngươi cứ đi theo con đường lúc đến ra ngoài, như thế sẽ gặp nhau ởcửa lớn." PhượngLan Dạ gật đầu, nhàn nhạt nhìn vào nha hoàn trước mắt một cái, trong lòng biếtrõ một chuyện, nhưng chưa vạch trần, chẳng qua khóe môi nàng vẽ ra nụ cườilạnh, khẽ quay đầu, xoay người dẫn Hoa Ngạc đi theo con đường lúc nãy trở về. TầnTrăn thì bước theo tiểu nha hoàn kiađi về hướng bên kia. Tiểunha đầu này chính là thiếp thân nha hoàn Tiểu Tỷ của Tô trắc phi, phụng lệnhtrắc phi nương nương tới đây mời Tần quản gia qua đó hỏi chuyện, thật ra thìđây chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn, vì phía trước có người đang chờ Phượng LanDạ. Quảnhiên không ngoài sở liệu, Phượng Lan Dạ đi khỏi đó không được bao xa, liềnthấy hai ba nữ nhân lúc trước đang đứng trên cầu đá bạch ngọc, hoặc tựa, hoặcngồi, hoặc đùa giỡn, ba người một nhóm, năm người một đám ồn ào nhốn nháo,thỉnh thoảng còn lấy quạt che mặt, ha ha cười duyên, chờ đến khi thấy chủ tớhai người các nàng hiện thân, trong lúc nhất thời họ nhướng mài nháy mắt, miệngmở ra khép vào, động tác mờ ám không ngừng. Từ rấtxa Phượng Lan Dạ đã nhìn thấy, chỉ giả vờ như không biết, Hoa Ngạc ở phía saucó chút khẩn trương, vội vàng nhỏ giọng nóithầm. "Chủtử, các nàng muốn làm cái gì?" "Ngươicứ mặc kệ các nàng làm cái gì?" PhượngLan Dạ ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một chút, vẻ mặt bình tĩnh tiêusái bước tới, kệ những nữ nhân đang nói chuyện với nhau, nàng cũng không dừnglại, chẳng qua là đường đi bị chặn, khiến cho Phượng Lan Dạ không cách nàothuận lợi đi qua, chỉ có thể men theo một khe hở nhỏ hẹp đi về phía trước, lúcnày chợt có người nói chuyện rồi, chính là Trầm Trân Châu xinh đẹp quyến rũ,tiếng nói vừa cao lại the thé. "Ơ,đây không phải là vong quốc nô sao? Nếu là ta à, mất nước, đã sớm nhảy hồ chếtrồi, còn có mặt mũi nào mà sống." TrầmTrân Châu tiếng nói vừa dứt, bên cạnh liền có người cười phụ họa nàng:"Đúng vậy a, nếu như là chúng ta, khẳng định sống không được, không mặtmũi gặp người, không giống với một số người, da mặt so với tường thành còn dàyhơn, vẫn còn mặt mũi mà chạy khắp nơi." Bên taitiếng chê cười không ngừng, chẳng qua là sắc mặt Phượng Lan Dạ đã lạnh hơn,nhưng cũng không phát tác, bởi vì nơi này là Tấn vương phủ, nàng không muốncùng những phụ nhân không hiểu này nổi lên xung đột, nhưng ở phía sau HoaNgạc đã vì công chúa của mình mà bất bình, sớm nhịn không được nhảy dựng lên. "Cácngươi nói người nào?" Lần nàylập tức chọc đúng ổ, mục đích của những nữ nhân này là muốn chọc giận các nàng,để dễ tìm cớ sanh sự, không nghĩ tới Phượng Lan Dạ tuổi còn nhỏ lại không cómắc mưu, bất quá kẻ nô tỳ cãi lại, cũnggiống như vậy thôi, vì vậy trên cầu nữ nhân lập tức xúm lại, nhất tề hướngvề phía Hoa Ngạc cùng Phượng Lan Dạ mà chen chúc, mở miệng như hung thần ácsát. "Ngươichỉ là một điêu nô nho nhỏ, lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy, thật làmuốn chết." "Muốnchết." Tiềnggầm đòi đánh vang lên, một đống người chen chúc qua đây, đem Phượng Lan Dạ cùngHoa Ngạc lấn đến lan can cầu, mắt thấy bị lấn còn một chút nữa là rơi vào tronghồ, bây giờ là tháng mười khí trời đang, nước trong hồ càng lạnh thấu xương,nếu hai người các nàng rơi xuống hồ, tất nhiên sẽ bị ướt mà bệnh phong hàn, đếnlúc đó chỉ sợ bị phiền toái, vì vậy ánh mắt Phượng Lan Dạ chợt lóe, trong lòngliền hiểu rõ, thì ra là đây chính là quỷ kế của những nữ nhân trước mắt, cái Tôtrắc phi kia điều đi Tần quản gia, bởi vì ở nơi này có kẻ làm khó dễ các nàng,muốn thừa cơ đem các nàng đẩy mạnh xuống hồ nước sâu, không nói đến chuyện cácnàng có chết đuối hay không, ít nhất cũng lấy nửa cái mạng các nàng, chỉ bấtquá mạng của các nàng, ai có thể lấy chứ? Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu, vươntay lôi lấy tay Hoa Ngạc, khéo léo xoaychuyển thân thể, dưới chân không chút lưu tình, thẳng tắp đá vào chân nữ nhândựa vào mình gần nhất, nữ nhân kia ăn đau một cái, kêu thét lên lách qua bêncạnh, lúc này Phượng Lan Dạ dùng sức đẩy Hoa Ngạc, chọn xong một góc độ, đụngtrái đụng phải, trên đẩy dưới đạp, nháy mắt, liền nghe được bùm bùm bùm mấytiếng, có người đã rơi xuống nước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]