Edit: V.O
Hơi màu trắng toát ra trên ao là khí lạnh băng giá, Dạ Quân Mạc sẽ không ở đây chứ?
Sắc mặt Bạch Vũ bắt đầu xanh xao: "Dạ, chàng ở đây sao? Chàng ở đâu?"
Nàng từ từ bước chân đi xuống ao, nước ao tỏa ra lạnh lẽo giống như muốn đông cứng cả người nàng, nàng bị lạnh đến rùng mình, từ từ bước đến phía trước, đột nhiên hụt chân, cả người rơi vào trong nước.
Nước ao sâu không thấy đáy hoàn toàn bao phủ nàng, nàng đạp phình phịch trong nước một cách cứng nhắc, bỗng nhiên một đôi bàn tay to lớn nắm lấy eo nàng, kéo nàng ra khỏi mặt nước.
Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn Bạch Vũ ho khan không ngừng: "Nàng tới đây làm gì?"
"Tới, tới tìm, tìm chàng....." Bạch Vũ lạnh đến mức răng va lập cập, linh khí hệ Hỏa bùng lên, mới làm tỏa bớt lạnh lẽo trên người: "Sao chàng lại ngâm mình trong nước lạnh như vậy?"
Nàng được Dạ Quân Mạc ôm, sờ qua lưng của hắn, lướt nhẹ qua vết thương trên lưng hắn, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, lập tức chống đứng dậy, nhoài người lên lưng hắn.
Nàng giúp Dạ Quân Mạc bồi dưỡng không dễ dàng, trở về thì thân thể lại bị vết sẹo che kín đan xen khắp nơi, mỗi một vết đều chứa linh khí hệ Hỏa mạnh mẽ, phá hoại thân thể hắn, khiến cho miệng vết thương khó có thể khép lại được.
Nếu không dùng nước hàn băng loại trừ những linh khí hệ Hỏa này, cũng đừng mong miệng vết thương của hắn sẽ tốt.
"Ai làm?" Bạch Vũ đau lòng không dám chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469211/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.