Nàng nhảy khỏi giường như một cành cây biết đi, những cành cây lắc lư và run rẩy theo từng cử động của nàng.
Nàng lấy chiếc kéo từ trong giỏ thêu, lo lắng cắt những cành cây lá trên người, trong lúc đang cắt, không chú ý đến những bông hoa trên lưng đang từ từ nở rộ.
“Ái phi… nhanh mở cửa, trẫm tới thăm nàng.”
Tân Thiên Thuận đẩy hé cửa phòng ra, lập tức cứng đờ toàn thân, cảnh tượng quá mức quen thuộc từng khắc sâu, hắn lùi bước về sau, hắn sợ hãi khi một màn như ác mộng kia tái diễn.
“Phụ hoàng, người không sao chứ… Cái này, Ý Quý Phi làm sao vậy, gọi cửa lâu như vậy cũng không mở, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, nhanh, hộ vệ đâu, nhanh, mở cửa ra cho ta.” - Trang Nguyệt đỡ lấy toàn thân run rẩy của Tân Thiên Thuận, ra lệnh cho hộ vệ.
Hoàng hậu hoảng sợ nhìn qua cánh cửa, trong đầu cũng nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước, trận hỏa hoạn đã thiêu chết Hoa Phi.
Hoàng hậu thân thể mềm nhũn ngồi sập xuống đất, cung nữ hoảng sợ đỡ lấy.
Hộ vệ tiến lên, đá một cái, cánh cửa bay ra làm hai.
“A…a…a…”
Từng tiếng hét sợ hãi vang lên không dứt bên trong cung điện lộng lẫy, chúng phi tần cực kỳ sợ hãi nhìn cảnh tượng bên trong, Ý Quý Phi cầm một cái kéo cắt những cành lá trên thân thể, phía sau lưng là những đóa hoa xinh đẹp nở rộ, tản ra một hương thơm say đắm lòng người tràn ngập toàn bộ cung điện.
“Không, không, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-thai-tu-phi-khong-muon-lam/3652506/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.