Chương trước
Chương sau
Trang Nguyệt cả kinh quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú mờ ảo, nàng vỗ nhẹ lên trái tim mình, nhỏ giọng nói: “Hù chết ta, cái tên Ma Cà Rồng đáng ghét.”

“Cái này gọi là không làm việc trái lương tâm, không sợ ma quỷ.” - Tân Thiên Thịnh đi về phía Trang Nguyệt.

“Ngươi… ngươi làm sao vào phòng của ta. Ngươi không muốn sống cũng đừng kéo ta theo.” - Trang Nguyệt nói.

“Ta đương nhiên thoải mái đi vào.” - Tân Thiên Thịnh nhún vai.

“A, ngươi làm Trương mama ngủ mê, Tân Thiên Thịnh ngươi đường đường là nam tử hán, lại sử dụng thủ đoạn hạ cấp như vậy?”

“Thật đúng là không có lương tâm, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm, vì ngươi trải đường thật tốt, để ngươi tự do hành động.” - Tân Thiên Thịnh cười nói.

Hèn gì suốt đoạn đường đi không thấy cấm quân nào.

“Thế nào, xem ta hạt giống hoa đã gieo tốt, ngươi có phải là nên cảm tạ ta một chút phải không?”

Trang Nguyệt mỉm cười, ôm lấy cánh tay hắn, vô cùng xinh xắn hỏi: “Vậy Thịnh thân vương muốn tiểu nữ cảm tạ thế nào?”

Tân Thiên Thịnh nham hiểm nở nụ cười: “Chuyện này bản vương ghi lại trước, về sau sẽ tìm ngươi đòi.”

“Hiện tại không nói, quá thời hạn hết hiệu lực.”

Trang Nguyệt bĩu môi, sau đó lại nghĩ tới chuyện khác liền hỏi: “Đúng rồi, cái tên nam nhân bí ẩn kia tìm được chưa?”

Tân Thiên Thịnh có chút thở dài: “Để hắn chạy, chỉ tra được hắn là đệ tử Quốc sư mới thu nhận.”

“Ôi, ai từng nói thế gian này không có gì Thịnh thân vương này làm không được, mạnh miệng lắm, hahaha.” - Trang Nguyệt nhìn Tân Thiên Thịnh bĩu môi khinh thường: “Có điều, nhìn hắn cũng dường như không có ý hại ta.”

“Mặc kệ hắn có ý hại ngươi không, hắn tồn tại chính là tai họa ngầm.” - Tân Thiên Thịnh nói.

“Nếu giết hắn cũng có chút đáng tiếc, hắn thổi sáo rất hay.” - Trang Nguyệt nói.

“Ngươi thích hắn?” - Tân Thiên Thịnh dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

“Này này, giữa nam nhân và nữ nhân cũng có thể có một loại tình bạn hữu thuần khiết được không?” - Trang Nguyệt không chịu thua cải lại.

Tân Thiên Thịnh không muốn nhắc đến nam nhân kia nữa, lại hỏi: “Nghe đồn… ngươi làm bị thương Thái tử?”

“Sao ngươi biết?” - Trang Nguyệt khó hiểu.

“Ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi, ở Dực Cảnh Cung này, ngoài Cấm vệ quân hộ vệ, còn có Ảnh vệ trong bóng tối ẩn mình bảo vệ, về sau ngươi có việc muốn tìm ta, liền vỗ tay ba dài hai ngắn, Ảnh vệ sẽ hiện thân.” - Tân Thiên Thịnh nói.

“Ồ, cảm tạ Thịnh thân vương phù trợ, không uổng công ta cứu ngươi một mạng.” - Trang Nguyệt nói xong, liền che miệng ngáp lớn.

Tân Thiên Thịnh thấy vậy, tuy không nỡ nhưng vẫn nói: “Không còn sớm nữa, ngươi nghĩ ngơi đi.”

Trang Nguyệt quyến rũ cười một tiếng, tay nhỏ xoa xoa lên lồng ngực săn chắc nói: “Nếu không, chúng ta cùng một chỗ ngủ, giường của ta rất lớn, đủ cho hai chúng ta nằm.”

Tân Thiên Thịnh bị trêu chọc đến tâm tư nhộn nhạo, đôi mắt rũ xuống không dám nhìn nàng, ho nhẹ nơi: “Nữ nhân phóng đãng như thế còn ra thể thống gì.”



Nói xong liền muốn đi ra cửa phòng.

“Hứ, cái đồ nói một đằng làm một nẻo, ta rõ ràng cảm thấy trái tim của ngươi đập điên cuồng muốn nhảy ra ngoài hahaha…” - Trang Nguyệt vừa nói vừa bóp ngực của hắn cười vui vẻ.

Tân Thiên Thịnh toàn thân cứng đờ, ức chế bản thân, nhìn Trang Nguyệt cười vui vẻ: “Một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết, khiêu khích ta chính là nhận lấy hậu quả thế nào đáng sợ.”

“Ai sợ ai, tới đi, ta với ngươi đại chiến ba trăm hiệp.” - Trang Nguyệt chóng nạnh hất mặt lên.

“Hồ ly tinh.” - Tân Thiên Thịnh căm giận nói, quay người rời đi.

……

Hai tháng sau.

Tin tức lớn nhất chính là Dung Phi mang thai, đây là con đầu của Thái Tử, Hoàng thượng và Hoàng hậu cực kỳ vui vẻ, ban cho Dung phi rất nhiều ban thưởng.

Thái Tử vẫn không có người nối dõi, Hoàng thượng và hoàng hậu vẫn luôn mong ngóng ở Thái Tử Phi, bây giờ Dung Phi đã mang thai, Hoàng thượng cũng không áp lực chuyện Thái Tử và Thái Tử Phi phải ở cùng phòng, Trang Nguyệt cũng vui vẻ nhàn hạ.

Một ngày, Hoàng hậu đưa hậu cung đi tế lễ Hoa thần, ngắm nhìn trăm hoa đua nở, thưởng thức trà hoa.

Hoàng hậu nghe đám phi tần chua ngoa tranh thánh sủng nhàm chán, quay người nhìn Trang Nguyệt hỏi: “Nghe nói con cự tuyệt làm hòa với Thái tử, đứa nhỏ ngốc này, sao có thể đem nam nhân của mình đẩy đi, nếu không giữ được người, chí ích cũng phải có con cái của mình. Bây giờ thì sao, để cho Dung phi kia hoài thai trước, hiện Thái tử cả ngày vây lấy Dung phi. Ngươi đó, sau này không có hoàng tự, cảnh già sau này sẽ thê thảm.”

“Mẫu hậu, người biết trước nay con không thích tranh cùng người khác, nếu không đem cái vị trí Thái Tử Phi này tặng cho Dung phi, người cho con xuất cung làm thứ dân, như vậy rất tốt.” - Trang Nguyệt cười nói.

“Nói bậy, lời này Thái Tử Phi có thể tùy ý nói sao, còn dám nói những lời này, bổn cung sẽ phạt con… Ai, đã bước vào thâm cung này, đừng nghĩ đến việc ra ngoài.” - Hoàng hậu chợt trong mắt nổi lên một nỗi buồn vô cớ.

“Hoàng thượng giá lâm.”

Một tiếng hô lên, hoàng hậu cùng các phi tần khác đều đứng lên, nhanh chóng đi tới đón Hoàng đế Tân Thiên Thuận: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Bình thân.” - Tân Thiên Thuận ý cười tràn đầy trên mặt đỡ lấy hoàng hậu.

“Hoàng thượng, người sao lại đến trễ, thần thiếp sợ chờ chậm trễ giờ lành, đã báo tế xong lễ Hoa thần.” - Hoàng hậu cười nói.

“Đây là nên để Hoàng hậu làm chủ, ta hằng năm chỉ là đến tìm náo nhiệt.” - Tân Thiên Thuận cười nói, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống.

Có Hoàng đế đến, các phi tần đều ra dáng vẻ ôn nhu, đều muốn Hoàng thượng chú ý đến mình.

Nếu trước kia có Ý Quý Phi tham gia, dù là có đẹp đến đâu đều bị nhan sắc của Ý Quý Phi đè xuống, hôm nay Ý Quý Phi không tới tham gia , chúng phi tần đều cảm thấy có cơ hội, sử dụng tất cả vốn liếng lấy lòng Hoàng thượng.

Nghe mọi người nói chuyện vui vẻ, Trang Nguyệt cười nói: “Nói đến kể chuyện xưa, nhi thần vẫn nhớ đến hằng năm Ý Quý Phi với chất giọng êm ái dễ nghe, nghe nói năm nay người bị bệnh, không biết đã tốt hơn chưa?”

Chúng phi tần đều nhìn qua nàng với ánh mắt không hài lòng.

Hoàng thượng nghĩ đến Ý Quý Phi liền cau mày.

Hắn đã một tháng không gặp Ý Quý Phi, mỗi lần đến tìm, nàng đều nói không muốn hắn nhìn thấy nàng mang bệnh tiều tụy, nàng muốn Hoàng thượng mãi mãi nhớ đến dáng vẻ nàng xinh đẹp nhất, Hoàng thượng mặc dù lo lắng nhưng cùng không làm khó nàng ta.



Nhưng mà trong lòng hắn lại có chút sợ hãi, bởi vì người trong lòng hắn yêu thương nhất Hoa phi, cũng từng cáo bệnh không gặp, về sau, hắn lại nhìn thấy hình ảnh mà cả đời hắn không bao giờ quên được, là ác mộng cả đời.

“Nhắc đến Ý Quý Phi, mắc bệnh cũng có chút thời gian dài, bổn cung cũng sai người đến thăm, nhưng không có gì trở ngại, chỉ là thiếu khí huyết một chút, cần tịnh dưỡng thật tốt.” - Hoàng hậu nói.

“Nhi thần cũng hiểu sơ y thuật, Ý Quý Phi cơm ngon áo đẹp, được bảo dưỡng mọi thứ tốt nhất, mà ta xem sắc mặt Ý Quý Phi thiếu khí huyết là không thể nào, nằm trên giường nhiều ngày mệt mỏi cũng không phải là bệnh gì, có thể là mang thai.” - Trang Nguyệt nói.

“Cái này sao có thể, nhiều Thái Y đã xem qua.” - Hoàng hậu nghe được liền sầm mặt lại.

“Nhi thần từng đọc sách y, có nữ nhân mang thai không tốt liền mạch tượng không xem được, loại này được gọi là ẩn thai, phải đến tháng thứ tư mới có thể xem được mạch tượng thai nhi.” - Trang Nguyệt nói.

“Thật sự có chuyện đó sao?” - Hoàng đế lập tức vui mừng nhìn Trang Nguyệt.

“Hoàng thượng, sách y thật sự có ghi hiện tượng này, đối với Ý Quý Phi chỉ là suy đoán của con, nếu Ý Quý Phi thật sự mang long chủng, đây chính là chuyện tốt.” - Trang Nguyệt cười nói.

Hoàng thượng mừng rỡ, đột nhiên đứng lên: “Đúng vậy, đúng vậy, trẫm phải đến xem ái phi một chút, Trang Nguyệt, con am hiểu y thuật, đi cùng với Trẫm một chút.”

“Nhi thần tuân mệnh.” - Trang Nguyệt cúi đầu nhoẻn miệng cười.

Hoàng hậu không thích Ý Quý Phi, cho nên nghe tin nàng ta mang long chủng, tất nhiên không vui vẻ.

Nhưng dù sao bản thân cũng đứng đầu lục cung, phi tử có tin vui bản thân phải quan tâm một chút, đây chính là phụ đạo.

Các phi tần khác thấy Hoàng hậu rời đi cũng nhanh chóng đi theo.

Một phi tử nhỏ giọng nói: “Thái Tử Phi này cũng thật lắm miệng.”

“Nhanh im miệng, Thái Tử Phi là để cho phẩm cấp Tần vị ngươi nghị luận.” - một phi tử khác nhắc nhở.

Vừa đến Phượng Ngọc Cung của Ý Quý Phi, Hoàng thượng nhanh chóng xông vào trong cung không đợi thái giám thông báo.

“Tham kiến Hoàng thượng.” - Cung nữ nhìn thấy Hoàng thượng, sợ hãi quỳ lạy.

“Ngự y đâu, tại sao không có ngự y lưu lại nơi này?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương cho các ngự y trở về.” - Cung nữ cúi đầu đáp.

“Sao lại vậy, mau gọi tất cả ngự y đến đây cho trẫm.” - Tân Thiên Thuận kêu to.

Cung nữ bị dọa toàn thân run rẩy dạ vâng rồi chạy ra đại điện.

Hoàng hậu nhanh bước tới: “Hoàng thượng bớt giận, vẫn là đi xem Ý Quý Phi trước.”

Tân Thiên Thuận nhẹ gật đầu, đi vào tẩm điện.

“Ái phi, ái phi… Trẫm đến thăm nàng.”

Ý Quý Phi đang ngủ trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhan sắc kiều diễm ngày nào bây giờ hiện rõ vẻ già nua, mắt cụp xuống cực kỳ đau khổ.

Nghe thấy thanh âm của Hoàng thượng, đôi mắt trợn tròn hoảng sợ, đột nhiên xốc lên chăn mền trên người, bên dưới chiếc váy lụa mỏng là cành cây lá xanh thẳm, phía đỉnh cành cây mọc ra những nụ hoa kiều diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.