Chương trước
Chương sau
“Tiểu yêu tinh này, rời mắt khỏi ngươi, ngươi liền đi gây họa.” - Tân Thiên Thịnh bế Trang Nguyệt rời khỏi đình cao.

Ở dưới bao nhiêu nam nhân la hét muốn giành lại người đẹp bị 12 thị vệ ngăn lại.

Tân Thiên Thịnh đi ngang qua nam tử mặc áo xanh, Trang Nguyệt đang ở trong ngực hắn liền phất phất tay mỉm cười, nam tử áo xanh cũng cười nhẹ đáp trả.

“Không cho nhìn, muốn ta khoét mắt hắn sao?” - Tân Thiên Thịnh trầm giọng nói.

“Tiểu thúc à, nam nhân tuấn tú tài nghệ như vậy, ta nhìn một cái liên quan gì đến thúc mà thúc muốn hại người ta.”

“Hừ, về sau ngươi còn dám trước mặt mọi người không biết liêm sỉ như vậy, ta liền…”

Trang Nguyệt tức giận trừng mắt, đấm vào ngực Tân Thiên Thịnh, giận dữ mắng: “Tân Thiên Thịnh, ngươi nói ai không biết liêm sỉ, ngươi chính là nam nhân xấu xí không biết phong tình, ngươi thả ta xuống, đừng để kẻ không có liêm sỉ như ta ô uế thanh danh của ngươi.”

Trang Nguyệt ra sức giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được sự giam cầm trong tay Tân Thiên Thịnh.

“Ngươi thành thật cho ta một chút, trước mắt nhiều nam nhân như vậy, ngươi làm điệu bộ nhảy múa kia còn ra thể thống gì, ngươi đừng quên ngươi chính là Thái Tử Phi.” - Nghĩ đến khi ở trên đài, nàng vừa hát vừa múa, uốn éo cơ thể, hắn liền tức giận, hắn muốn hết thảy mọi tốt đẹp của nàng chỉ có thể là hắn nhìn thấy, quyết không cho phép kẻ khác nghĩ tới.

Trang Nguyệt cười khinh, dùng một ngón tay xoa tròn tròn lên ngực hắn: “Ôi, Vương gia, thúc còn biết ta chính là Thái Tử Phi sao, vậy thúc đối với bổn cung ôm ấp như vậy, còn ra thể thống gì?”

Tân Thiên Thịnh không nhiều lời, trực tiếp bế nàng lên thuyền lớn, ra lệnh cho Hàn Quân: “Lái thuyền.”

Sau đó quay người bế Trang Nguyệt đặt lên giường êm ái, ánh mắt rực lửa nhìn vào mắt nàng: “Ngươi rất nhanh sẽ không phải là Thái Tử Phi.”

“Hứ.” - Trang Nguyệt bĩu môi quay mặt đi.

Tân Thiện Thịnh đi lấy một chiếc khăn sạch sẽ, ngồi bên cạnh nàng, dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt cho nàng giọng ôn nhu: “Về sau đừng họa trang đậm như vậy, ngươi thanh lệ mới là đẹp nhất.”

Được khen ngợi đối với nữ nhân quả nhiên có tác dụng, chu mỏ đáng yêu nói: “Cả ngày hôm nay mới nói được một câu dễ nghe.”

Tân Thiên Thịnh hiện ra ý cười, bàn tay nhẹ nhàng lau đi lớp trang điểm phấn màu, nói: “Phong cảnh ban đêm của sông Tân Hoàn rất đẹp, nhìn xem.”

Trang Nguyệt quay người về cửa sổ, nhìn theo bên cửa sổ là óng ánh đêm sông, tán thưởng không thôi.

Dưới ánh trăng, gió thổi nhẹ nhàng vào gương mặt nhỏ nhắn, ánh trăng chiếu rọi nụ cười của nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Gió thổi mát, Trang Nguyệt tựa đầu vào ô cửa sổ mơ màng nhắm mắt lại, trên môi vẫn động lại nụ cười ngọt ngào.

Tân Thiên Thịnh nhẹ nhàng kéo nàng lại, để nàng rút vào trong lòng ngực hắn, có nàng nằm trong lòng ngực hắn tràn đầy hạnh phúc.

Ngủ một giấc thẳng đến khi tỉnh lại, Trang Nguyệt duỗi thẳng lưng kêu lên vui sướng.

“Ôi, thật thoải mái, nếu là vĩnh viễn không hồi cung thì tốt quá.”

Tân Thiên Thịnh bưng chậu nước vào trong khoang thuyền, nhìn Trang Nguyệt nằm lười trên giường cười nói: “Mau ngồi dậy rửa mặt.”

“Ôi, được Thịnh Vương gia đích thân hầu hạ, bổn cung làm sao dám nhận.” - Trang Nguyệt cười nói.

“Không đùa giỡn nữa, đã không còn sớm nữa, rửa mặt xong ăn chút điểm tâm sau đó chúng ta liền hồi cung.” - Tân Thiên Thịnh ôn nhu nói.

Trang Nguyệt đứng dậy, lười biếng đi đến rửa mặt.

Tân Thiên Thịnh kéo Trang Nguyệt ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một vật, kéo tay áo của Trang Nguyệt lên, đem vật kia đeo vào cổ tay nàng sau đó liền nói: “Đây là nỏ nhỏ của ta, một lần bắn ra ba mũi tên, ngươi mặc dù dùng độc lợi hại, về sau có nó sinh mệnh của ngươi càng thêm được bảo vệ. Đến đây, ta dạy ngươi cách dùng nó…”



Tân Thiên Thịnh từ phía sau ôm lấy Trang Nguyệt, tận tâm chỉ dẫn nàng sử dụng nỏ bắn, cự ly gần như vậy, Trang Nguyệt đưa mắt nhìn hắn, thật sự là làm cho người ta mê muội.

Sau khi ăn xong, bọn họ lên bờ, xe ngựa đi về Hoàng cung.

……

Trong hoàng cũng, vừa hạ triều Hoàng đế Tân Thiên Thuận đang cùng Ý Quý Phi ở ngự hoa viên ngắm hoa, nghe được thái giám tổng quản báo, Thập Cửu đệ tiến cung xin yết kiến, hắn vui mừng không thôi, lập tức truyền Tân Thiên Thịnh đến Điện Dưỡng Tâm yết kiến.

Nhìn thấy Tân Thiên Thịnh đứng ở đại điện, Tân Thiên Thuận mừng rỡ nói: “Thập Cửu Đệ, ngươi đã trở về, ngươi khiến hoàng huynh thật nhớ ngươi.”

“Thần đệ báo kiến Hoàng Huynh.”

“Thần thiếp bái kiến Phụ hoàng.”

“Bình thân, mau mau bình thân.” - Tân Thiên Thuận mỉm cười khom lưng đỡ Tân Thiên Thịnh cùng Trang Nguyệt dậy.

Ý Quý Phi bước nhẹ nhàng vào đại điện, nhìn thấy Tân Thiên Thịnh, trong mắt hiện ra một tia kinh diễm, sau đó vội che giấu đi.

Ánh mắt lại rơi vào trên thân Trang Nguyệt, đôi mắt phượng mỹ lệ nheo lại, lại nhìn về phía Tân Thiên Thịnh cười nói: “Ôi, nhoáng một cái mấy năm mới nhìn thấy Thịnh Vương Gia, hôm nay lại quay về thăm Hoàng huynh của ngươi, Thái Tử Phi cũng ở đây a, thật là trùng hợp nha.”

Tân Thiên Thịnh quay người hướng Ý Quý Phi hành lễ: “Ý Quý Phi vẫn khỏe chứ?”

“Còn tốt, có hoàng thượng sủng ái, bổn cung rất tốt.” - Ý Quý Phi cười nói, tỳ nữ đỡ lấy ngồi bên giường rông, ánh mắt nhìn về phía Trang Nguyệt cười như không cười.

Trang Nguyệt nhìn Ý Quý Phi cười nhạt một tiếng.

“Thập Cửu Đệ làm sao mà so với trước kia gầy đi một chút, sao rồi, bệnh của đệ đã tốt chưa?” - Tân Thiên Thuận quan tâm hỏi

“Tạ Hoàng huynh quan tâm, thần đệ thân thể đã tốt, hôm nay vào cung, là có chuyện quan trọng muốn báo cho Hoàng huynh.” - Tân Thiên Thịnh nói.

“Ngươi… mới từ thâm sơn đi ra liền hùng hùng hổ hổ làm việc… à, Trang Nguyệt, con cũng có việc cùng Phụ hoàng nói sao?” - Tân Thiên Thuận mỉm cười nhìn về phía Trang Nguyệt.

Tân Thiên Thịnh vừa chắp tay vừa nói: “Hoàng Huynh, thần đệ muốn nói chính là chuyện có liên quan đến Thái Tử Phi.”

Tân Thiên Thuận nghe vậy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Vậy đệ hãy mau nói đi.”

“Hoàng huynh luôn biết thần đệ ẩn cue thâm sơn, hôm qua thần cùng thị vệ đi dạo trong núi liền gặp một đám người truy sát một nữ tử, thần liền ra tay cứu người, mà vị nữ tử này chính là Thái Tử Phi. Sau kiểm tra, sát thủ chính là người của Độc Sát, thần đã gọi thị vệ mang xác bọn chúng về, mời Hoàng thượng kiểm tra.” - Tân Thiên Thịnh nói, nhìn về phía tổng quản thái giám, hắn lập tức gọi người mang thi thể tới.

“Độc Sát ám sát Thái Tử Phi, chuyện gì đã xảy ra… Trang Nguyệt, con có bị thương không?” - Tân Thiên Thuận nhìn Trang Nguyệt lo lắng hỏi.

Trang Nguyệt hành lễ: “Tạ phụ hoàng quan tâm, thần thiếp không sao.”

“Vậy là tốt, trẫm sẽ không day dứt đối với trấn quốc Trang đại tướng quân ở ngoài biên phòng.” - Tân Thiên Thịnh nói.

Sau khi kiểm tra, xác định các thi thể chính là người của Độc Sát, Tân Thiên Thuận nhíu mày nhìn Trang Nguyệt hỏi: “Trang Nguyệt sao lại xuất cung? Tại sao lain gặp người của Độc Sát?”

Trang Nguyệt thi lễ nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, thần thiếp phụng lệnh mẫu hậu ra ngoài tìm dược liệu, không nghĩ vừa vào núi đã gặp kẻ xấu, cũng may được Thịnh vương gia cứu giúp, nếu không chỉ e khó giữ được tính mạng.”

“Độc Sát mặc dù quỷ quyệt cực đoan, nhưng sẽ là không vô cớ giết người…”

Tân Thiên Thịnh lại nói: “Hoàng Huynh, đây chính là chuyện mà thần đệ muốn vào cung nói với người. Thần đệ suy đoán Độc Sát truy sát Thái Tử Phi chắc chắn có người sai bảo, kẻ này hẳn là người trong cung, là kẻ đó mang hành tung của Thái Tử Phi báo cho Độc Sát. Xin Hoàng thượng hạ lệnh truy bắt kẻ đã đứng sau, cũng là bảo vệ tôn nghiêm Hoàng tộc.”

“Thập Cửu Đệ nói rất đúng, dám can đảm thành thích Thái Tử Phi đúng là gan to bằng trời, nhất định phải nghiêm tra việc này. Đôc Sát lại là cái họa lớn, nhất định phải diệt trừ nó để an ôn tâm dân.” - Tân Thiên Thuận nói.



“Hoàng huynh anh minh!”

“Phụ hoàng anh minh!”

Tân Thiên Thịnh cùng Trang Nguyệt đồng thanh nói.

“Thập Cửu Đệ, trẫm thấy thân thể của đệ đã tốt, không bằng chuyện Thái Tử Phi bị thành thích để cho đệ điều tra. Còn có, Cấm vệ quân trong cung cũng muốn nhờ để dạy dỗ thật tốt.”

“Thần đệ tạ Hoàng huynh tin tưởng, thần nhất định không phụ lòng Hoàng Huynh.” - Tân Thiên Thịnh thi lễ nói.

Bên ngoài truyền đến giọng một nữ nhân.

“Trang Nguyệt, Trang Nguyệt ở đâu?”

Hoàng hậu lo lắng đi vào bên trong, phía sau là một đám tỳ nữ. Nhìn thấy Hoàng thượng vội vàng thi lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ.” - Tân Thiên Thuận phất tay.

Ý Quý Phi chậm rãi đứng lên: “Tham kiến Hoàng Hậu.”

Hoàng hậu không thèm nhìn Ý Quý Phi mà đi thẳng về phía Trang Nguyệt.

“Thần thiếp tham kiếm mẫu hậu.”

Trang Nguyệt cúi người thi lễ, được hoàng hậu đỡ lên ân cần hỏi: “Con à, ta vừa nghe nói con ở ngoài cung gặp chuyện, nhanh để mẫu hậu nhìn con có bị thương không?”

“Mẫu hậu, Trang Nguyệt không sao, là Thịnh Thân Vương kịp thời giúp đỡ, con không có bị thương.” - Trang Nguyệt mỉm cười đáp.

Hoàng hậu quay đầu nhìn Tân Thiên Thinh hỏi thăm một câu lại nhìn về phía Trang Nguyệt nói: “Con là vì mẫu hậu ra ngoài tìm dược liệu, cũng may con không có thụ thương, nếu không mẫu hậu sẽ hối hận không thôi.”

Trang Nguyệt an ủi Hoàng hậu, đỡ bà ngồi xuống, dâng lên chén trà.

Tân Thiên Hạo cũng vội vàng chạy đến đại điện, đôi mắt lo lắng không thôi, khi nhìn thấy Trang Nguyệt bình yên hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hành lễ phụ hoàng và mẫu hậu của mình.

Hắn đi đến trước mặt Trang Nguyệt hỏi: “Nàng… không sao chứ?”

Trang Nguyệt cười nhạt một cái lắc đàu: “Thần thiếp không sao.”

Sau đó nói rất nhỏ chỉ có hai người nghe được: “Ta chết không thành, có phải ngươi rất thất vọng không.”

“Nàng…”

Thái tử hung ác liếc mắt, không nói gì thêm.

“Hoàng thượng, chuyện Thái Tử Phi gặp chuyện, thần thiếp có một chuyện không rõ, có thể cho phép thiếp nhiều chuyện một câu.” - Ý Quý Phi ngọt ngào nhìn Tân Thiên Thuận mỉm cười.

“Ái phi, có chuyện gì không rõ?” - Tân Thiên Thuận hỏi.

“Thần thiếp nghe qua Thịnh thân vương nói, Thái Tử Phi hôm qua gặp chuyện, làm sao hôm nay mới đưa Thái Tử Phi về cung, đêm qua, Thái Tử Phi ở nơi nào?” - Ý Quý Phi nhìn Tân Thiên Thịnh và Trang Nguyệt, sau đó nở nụ cười xinh đẹp nói: “Có thể là thần thiếp nhạy cảm, trong cung phi tần nặng nhất chính là coi trọng danh tiết, nếu như, thần thiếp nói là nếu như, Thái Tử Phi bị kẻ xấu làm bẩn, vậy chuyện này…”

Hoàng hậu tức giận đứng lên trừng mắt Ý Quý Phi: “Nói bậy, sự trong trắng của nữ tử lớn hơn trời, ngươi sao có thể suy đoán, bổn cung cảm thấy chính ngươi là dụng ý khó dò.”

“Hoàng hậu, chính người cũng nói nữ tử trong trắng lớn hơn trời, Thái Tử Phi gặp chuyện được cứu không lập tức đưa về cung, mà lại lưu lại bên ngoài một đêm, đêm qua nàng ở nơi nào, cùng người nào, làm cái gì, phải nói ra cho rõ ràng, không làm cho người khác nghi kỵ, đây chính là làm tổn hại đến uy nghiêm Hoàng tộc.” - Ý Quý Phi hùng hổ dọa người không chút nhượng bộ, nàng ta quỳ dưới chân Tân Thiên Thuận thi lễ: “Hoàng thượng, thần thiếp lời nói tuyệt không có ý gì, thần thiếp chỉ vì Hoàng thượng mà lo nghĩ, vì uy nghiêm của Hoàng tộc mà lo nghĩ, mời Hoàng thượng phán xét.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.