🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương Diên mặt mày âm trầm, không đợi Tần Thiên lên tiếng, kích phát tinh nguyên lao về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất cười khẽ, nhìn về phía đối phương, bước lên một bước.

Kiếm uy hùng hồn lại đáng sợ giống như là ngọn núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, lập tức xông thẳng tận trời, khuấy động mây gió trên không.

Âm!

Chương Diên với tốc độ nhanh như tia chớp, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, lại bị buộc dừng giữa không trung. Cảm nhận được kiếm uy dừng trên người mình, trên mặt Chương Diên hiện lên vẻ sợ hãi, định dùng kiếm ý của bản thân ngăn cản, nhưng mới vừa có động tác liền cực kì hoảng sợ khi phát hiện ra rằng ...

Kiếm ý của mình hoàn toàn bị kiếm uy của đối phương kiềm chế.

"Thông Thiên Kiếm Ý!"

Trong mắt Chương Diên hiện lên vẻ khó tin. Tính cả Hoang Cổ Vực, cho dù là Tinh Quân thì cũng rất khó có thể nắm giữ Thông Thiên Kiếm Ý. Ở Kiếm Tông, chỉ cần nắm giữ được kiếm ý ở cảnh giới Tinh Quân là đã được xem như đệ tử vô cùng ưu tú, có thể nói là nhân tài kiệt xuất.

Đây vẫn chưa là điểm chết người. Điểm chết người ở đay là Thông Thiên Kiếm Ý của đối phương quá mạnh mẽ.

Bịch!

Luc Chưong Dien vẫn con đang cảm thay kho co thể tưong tượng, luồng kiếm uy kia trở nên khủng bố hơn nữa. Gã nhũn chân ra, quỳ một gối xuống mặt đất.

Kiếm ý mạnh mẽ thật sự!

Thấy vậy, đám đệ tử Kiếm Tông đều thay đổi sắc mặt, quay sang Lâm Nhất với ánh mắt đề phòng.

Ai cũng biết đối phương là thiên tài kiếm đạo nghìn năm có một. Chỉ là không ai ngờ rằng đối phương chỉ mới tới cảnh giới Tinh Hà thôi mà đã mạnh mẽ tới mức này rồi.

Trong mắt Chương Diên hiện lên vẻ hoảng loạn. Gã đã dùng hết tinh nguyên trong cơ thể, vậy mà kiếm uy đè trên người gã vẫn không dao động một chút nào, ngay cả ho hap cung bat đầu trở nen kho khan, sac mat dan tro nen trắng bệch.

"Sao lại có thể mạnh me tới mức này? Hắn chỉ là một tên đệ tử phân tông thôi mà? Dù có là thiên tài kiếm đạo thì cũng không thể so được với chúng ta mới đúng ... "

Chương Diên cực kì sốc. Ở Xích Tiêu phong, tuy gã không phải là nhân tài kiệt xuất, nhưng cũng không phải là nhân vật bình thường.

Kể cả cái gọi là đại sư huynh Phù Vân Kiếm Tông, ở trong mắt gã cũng chỉ là một thứ gì đó đáng cười mà thôi.

Chỉ có Lâm Nhất là mạnh mẽ đến mức khó có thể tin nổi.

"Dừng tay!"

Thấy Chương Diên đã dùng hết thủ đoạn mà vẫn không thể đứng lên được, hai tên đệ tử bổn tông khá là thân thiết với gã vội vàng bay ra.

Vèo!

Chỉ trong chớp mắt, hai tên đệ tử đã lao tới trước mặt Lâm Nhất, một trái một phải, một người một chưởng, đánh về phía hai bên vai trái phải của Lâm Nhất.

Hai chưởng kia không có đánh thẳng vào điểm chết người. Nhưng nếu bị đánh trúng thì kể có là võ giả cảnh giới Tinh Tượng cũng sẽ bị thương nặng.

Keng!

Lúc hai chưởng dừng xuống vai Lâm Nhất, có tiếng va chạm giữa kim loại vang lên.

Như là đánh trúng núi cao cứng rắn, không chỉ có không làm gì được đối phương, ngược lại còn làm tay mình tê rần, trong mắt hai người lập tc hiện lên vẻ khó tin.

Không ổn!

Hai người thay đổi sắc mặt, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng lùi ra phía

sau

Có điều, hai người vừa mới nảy sinh ý định lùi ra, Lâm Nhất đã dùng đôi tay giữ chặt cổ tay hai người. Đôi tay kia giống như là móng rồng mà túm chặt hai người, từng luồng khí lực dạt dào truyền tới, trực tiếp đánh tan tinh nguyên vọt ra từ trong cơ thể hai người.

“Đi đi!"

Lâm Nhất túm hai người lên cao, sau đó túm hai người đánh thẳng vào nhau. Lúc thân thể hai người va chạm vào nhau, từng tiếng nặng nề vang lên, xương cốt dường như gãy vụn.

Sau đó, Lâm Nhất thuận tay ném ra, hai người cực kì nhẹ nhàng mà văng ra ngoài.

Bịch!

Lúc hai người rơi xuống mặt đất, mặt đất bị đâm ra khe rãnh, từng tiếng la hét thảm thiết vang lên, hai người lăn xa vài trăm thước.

Giờ phút này, Chương Diên vốn dĩ đang quỳ một gối, cuối cùng cũng không đỡ nổi áp lực, quỳ xuống đất bằng cả hai chân.

Lâm Nhất chớp chớp mắt, cười nói: "Hành lễ lớn quá rồi, ta không gánh nổi đâu.”

Hắn phất nhẹ tay áo, một luồng khí kình rơi xuống ngực Chương Diên.

Chương Diên lập tức hộc máu, bay thẳng ra bên ngoài, lúc rơi xuống đất nổ ra vài khe rãnh sâu hoắm, Phi Vân đài rung chuyển nhè nhẹ.

Đệ tử Phù Vân Kiếm Tông sôi nổi hít hà. Sư đệ Lâm Nhất thật là ... đã không ra tay thì thôi, chứ một khi ra tay rồi là sẽ không nể tình ai cả.

Bốp bốp bốp!

Lâm Nhất vỗ vỗ tay, chớp mắt cười nói: "Chỉ có bấy nhiêu thực lực thôi mà cùng đòi dạy dỗ người hả? Không sợ người ta cười rớt hàm răng!”

"Tần sư huynh!"

Đám đệ tử bổn tông đều thay đổi sắc mặt, vô thức mà nhìn sang Tần Thiên với vẻ mặt ấm ức.

Tần Thiên cười lạnh lùng, trên người toát lên vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhẹ giọng nói: "Trước khi tới đây, sư môn ta đã cố ý dặn dò rằng đám đệ tử phân tông xuất thân hèn mọn, nội tâm nhạy cảm, bọn ta không thể nói năng quá lời, không thể hành động quá mức, không thể ra tay đánh nhau. Có điều, bây giờ xem ra là không cần phải như thế, với loại người xằng bậy như ngươi, nếu ra tay không dạy dỗ thì ngươi cơ bản là sẽ không biết đến hai chữ bổn phận."

Cuối cùng Tần sư huynh cũng định ra tay rồi hả?

Trong mắt vài người bị đánh ngã xuống đất hiện lên vẻ vui sướng.

Nhất là Chương Diên, gã lớn tiếng nói: "Nhãi ranh, nửa năm trước đây, Tần sư huynh đã nhảy lên hạng 900 bảng xếp hạng Tinh Quân, đó chính là độ cao mà cả đám đệ tử phân tông các ngươi dù có cố gắng cả đời cũng không đạt được. Ngươi nên cảm thấy may mắn khi sư huynh bằng lòng ra tay với ngươi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.