🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gần như là ngay sau đó, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều nhìn về phía Lâm Nhất.

Hiển nhiên là trước khi đến đây, bọn họ đều từng nghe nói Phù Vân Kiếm Tông xuất hiện một vị thiên tài kiếm đạo, không chỉ có đoạt vị trí đầu đại hội danh kiếm Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, mà còn xông qua Thần Long Quỷ Tam Trận.

Có điều, tới khi nhìn qua rồi, trong mắt cả đám đều có vẻ nghi ngờ.

Bởi vì người kia thật sự là rất trẻ tuổi, tu vi nhiều lắm là cảnh giới Tinh Hà, không hề có hơi thở của cảnh giới Tinh Tượng.

“Lâm sư đệ!"

Thấy Lâm Nhất xuất hiện, Giang Ly Trần thở phào một hơi. Đám đệ tử kia hùng hổ dữ dẫn, gã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nếu Lâm Nhất còn chưa tới thì lát nữa thế nào gã cũng sẽ phải chịu chút nhục nhã.

Lâm Nhất gật đầu, sau đó liếc sang Chương Diên, lạnh nhạt nói: "Dù cho các vị đến từ bổn tông, nhưng mà nói đến cùng thì các vị cũng chỉ là khách phương xa đến chơi Phù Vân. Các vị đã là khách khứa, nhờ các vị hãy nhớ kỹ thân phận của mình, đừng coi mình là chủ nhà nơi đây. Nếu các vị làm quá mức thì cũng đừng trách Phù Vân Kiếm Tông không nói lý.”"

Kiêu ngạo!

Quá kiêu ngạo!

Nghe xong lời nói của Lâm Nhất, đám đệ tử bổn tông đều xụ mặt xuống.

So với vị đại su huynh Giang Ly Trần kia thì Lam Nhat that su là kiêu ngạo hơn rất nhiều, không thèm nể mặt, cũng không thèm khách sáo.

"Một tên đệ tử phân tông thôi mà cũng dám phách lối như thế hả! Hai chữ bổn phận, chữ bổn đứng trước chữ phận đứng sau, ta thấy thằng nhãi ngươi muốn tạo phản thì có!" Chương Diên bị Lâm Nhất đánh bay, sắc mặt âm trầm, ánh mắt tăm tối.

Quả nhiên, người của Xích Tiêu phong đều có tính tình hống hách ...

Lâm Nhất nhỏ giọng nói thầm, thảo nào Kiếm Kinh Thiên không thích đám người này, ngay cả gặp mặt cũng không muốn gặp mặt, nói cho cùng vẫn là có chút đạo lý.

"Ta không hề có ý tạo phản, chỉ là ngươi không có tư cách lên mặt dạy dỗ đại sư huynh Phù Vân Kiếm Tông ta. Muốn xem Thánh Kiếm phong thì xem, muốn rèn luyện thì đi hỏi ý chưởng giáo Phù Vân. Còn bây giờ, các ngươi hãy cút xa một chút đi, đừng làm cho bọn ta khó xử."

"Ngươi bảo ai cút hả?"

"Nhãi ranh nói cho rõ ràng đi!"

"Làm gì đến lượt ngươi quản bọn ta dạy dỗ ai?"

Lần này không chỉ có Chương Diên, mà ngay cả những người khác đến từ bổn tông cũng cảm thấy tức giận.

Thậm chí là người dẫn đầu Tần Thiên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Bọn họ là đệ tử Kiếm Tông, lúc đối mặt với đám người Phù Vân Kiếm Tông, bọn họ đã khách sáo lắm rồi.

Nếu không phải trưởng lão Xích Tiêu phong từng dặn dò bọn họ trước khi đến đây, thì cơ bản là bọn họ sẽ mặc kệ đám người trước mắt, trực tiếp xông vào trong.

"Sư đệ, thôi bỏ đi, bọn họ là người của bổn tông, chúng ta khách sáo chút cũng được, dù sao thì sư huynh cũng không sao. Về chuyện đi Thánh Kiếm phong, vẫn nên để chưởng giáo trả lời thì hơn ... " Giang Ly Trần thấy đối phương xụ mặt, bèn nhỏ giọng nói với Lâm Nhất, thực tế thì gã cũng không muốn làm lớn chuyện.

"Ở đây có chỗ cho tên rác rưởi ngươi nói chuyện hả?"

Chương Diên lườm Giang Ly Trần một cái, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay hắn không nói cho rõ ràng thì chuyện sẽ không dừng ở đây đâu. Một tên đệ tử phân tông thôi, đúng là không biết trời cao đất dày!”

"Ta nói chưa đủ rõ ràng hay sao?"

Lâm Nhất mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, cười nói: "Vậy để ta nói rõ ràng hơn chút nữa. Ta nói là các ngươi, ngươi, ngươi, kể cả ngươi, lập tức cút xa một chút, đừng xuất hiện trước mặt ta, ta không có dễ tính đâu!"

Hắn chưa từng là người tốt tính. Hắn chỉ quan tâm đến người mà mình quan tâm. Còn với người mình không thích, hắn chỉ biết mặc kệ đối phương.

Tuy rằng Giang Ly Trần có đôi khi ngây ngốc, nhưng nói đến cùng thì Giang Ly Trần cũng là đại sư huynh Phù Vân Kiếm Tông. Lâm Nhất đã thấy cảnh trước mắt, tất nhiên là không thể để mặc cho đám người kia ức hiếp Giang Ly Trần.

Một lời không hợp, tất nhiên là phải ra tay dạy dỗ, ai bảo đám người kia cứ gây chuyện làm gì?

Lâm Nhất chỉ vài người liên tiếp, bao gồm cả Tần Thiên ...

Rõ ràng là hắn không phải nhắm vào một mình Chương Diên. Ý của hắn là tất cả đều cút đi.

“Bây giờ rõ ràng chưa? Ta không phải nhắm vào ngươi. Ta là nhắm vào một đám các ngươi. Dù đại sư huynh nhà ta có tệ thế nào, cũng không đến lượt các ngươi dạy dỗ, hiểu chưa?" Lâm Nhất chớp chớp mắt, nhẹ giọng cười nói.

Giang Ly Trần sửng sốt rồi chợt nở nụ cười. Thẳng nhãi này kiêu ngạo thì có kiêu ngạo, nhưng nói đến cùng thì vẫn là người một nhà, nói ra những lời nghe rất ấm lòng.

"Ngay cả Thánh Kiếm phong chúng ta cũng không thể đi, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi cho các ngươi đi?"

“Lâm sư đệ nói rất đúng!"

"Dù đại sư huynh nhà ta có tệ hơn nữa, cũng không đến lượt các ngươi dạy dỗ. Cút đi!"

“Đúng vậy! Đại sư huynh tệ thì tệ, nhưng đại sư huynh vẫn là đại sư huynh nhà

ta!"


Lâm Nhất nghe thấy tiếng xôn xao xung quanh, mặt mày có vẻ xấu hổ, cười ngại ngùng nói với Giang Ly Trần: “Lỡ lời, lỡ lời, đừng tức giận ... "

Giang Ly Trần lườm hắn một cái, không tức giận mới là lạ đấy!

Lâm Nhất nín cười, quay sang đám người Chương Diên, nói: "Tóm lại một câu là các ngươi không có tư cách dạy dỗ đại sư huynh nhà ta!"

"Đại sư huynh cái rắm! Ta dạy dỗ luôn cả ngươi nè, xem ngươi còn dám mạnh miệng hay không!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.