🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vặt lông cừu, chung quy cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Huống hồ Phong su huynh đa rat tham rồi, cho dù Phong sư huynh thực sự có năm triệu viên đan Tinh Thần đi chăng nữa, thì Lâm Nhất cũng không muốn mượn.

Nhung nam triệu đan Tinh Than qua thực là một van đề kho khan lớn đặt trên đầu Lâm Nhất, không thể thang cap lên Tinh Tượng thì mai mai se thiếu đi chút tự tin.

Cho dù thủ đoạn có nhiều như thế nào, thì khi đối mặt với những yêu nghiệt đứng đầu cũng giống như què một chân.

"Ông nói đung, nam triệu đan Tinh Thần vẫn phải để lên đảo Khô Huyền rồi nghĩ cách.”

Lâm Nhất khẽ thời dài một hơi, nhưng ngay sau đó lại thoải mái hơn, bởi việc tu luyện khô khan như thế này vốn là chuẩn bị cho đảo Khô Huyền.

Đối đầu trực diện với những yêu nghiệt tinh quân kia, cũng chỉ là việc sớm muộn, không cần phải đặt áp lực làm gì.

Tán gẫu với Kiếm Kinh Thiên chốc lát, Lâm Nhất nghe ngóng được một vài bí mật của tế đàn Cửu Lê.

Thì ra tế đàn Cửu Lê này quả thực còn có rất nhiều điều bí ẩn, đống xương dưới tế đàn đang chôn vùi thứ gì, đến cả Kiếm Kinh Thiên cũng không biết.

Kiếm Kinh Thiên lên tiếng hỏi: "Đồ ở Thánh Kiếm Phong, ngươi định lúc nào lấy?”

Lâm Nhất đã nắm giữ được Thần Tiêu Kiếm Ý, theo ước định của hai người, Lâm Nhất đã có thể lấy thần văn chí tôn trong Thánh Kiếm Phong đi.

"Sau khi rời đảo Khô Huyền."

Lâm Nhất cân nhắc một hồi, lên tiếng đáp.

Muốn lấy thần văn chí tôn vẫn phải dựa vào sự hỗ trợ của đại đế, chỉ dựa vào Lâm Nhất thôi thì không có cách nào lấy đi được, cũng khó bảo đảm không xuất hiện điều gì bất ngờ, hiện giờ hắn đang ở đầu ngọn sóng, phải đợi sau khi chuyến đi tới đảo Khô Huyền kết thúc rồi mới tính tiếp.

Rời khỏi tế đàn Cửu Lê, Lâm Nhất bay về phía Phi Thiên Đài, định ghé qua Thánh Kiếm Phong xem thử.

Trên Phi Thiên Đài có rất nhiều đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông đang chăm chỉ khổ luyện, sau khi Lâm Nhất làm chuông kiếm đạo vang vọng trên toàn bộ Thánh Kiếm Phong, Phi Thiên Đài đã trở thành thánh địa tu luyện của Phù Vân Kiếm Tông, đắm chìm trong ánh sáng chiếu rọi của Thánh Kiếm Phong, mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được âm thanh Đại Đạo còn lưu lại ngày hôm đó.

Đệ tử trên đài, sau khi thấy Lâm Nhất xuất hiện, trong mắt đều lộ ra sự cung kính và sùng bái.

Danh vọng hiện giờ của Lâm Nhất ở Phù Vân Kiếm Tông, đã vượt qua đại sư tỷ Diệp Tử Lăng, cho dù là đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ hay là đại hội Danh Kiếm, đều đã thể hiện được trình độ kiếm đạo không gì sánh bằng của Lâm Nhất.

Phi Thiên Đài rất lớn, Lâm Nhất một đường đi tới, có người tiến lên chao hỏi, hắn cũng sẽ khẽ gật đầu đáp lại.

Thậm chí còn có người trực tiếp bước lên phía trước, xin được thỉnh giáo một vài vấn đề khó trong kiếm đạo, Lâm Nhất cũng nhẫn nại chỉ bảo. Hiện giờ hắn sở hữu Thần Tiêu Kiếm Ý, trong Phù Vân Kiếm Tông trình độ kiếm đạo của hắn chỉ đứng sau chưong mon, cao hơn gap may lần một vài trưởng lão.

Vấn đề khó của chúng đệ tử, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng, đôi ba câu đã chỉ thẳng ra được điểm mấu chốt.

Nhưng chính vào lúc này, từ xa xa chỗ cửa vào dẫn đến Thánh Kiếm Phong, truyền tới vài tiếng tranh chấp, lời nói mang đậm mùi thuốc súng.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, vừa liếc qua đã thấy bóng người của đại sư huynh Giang Ly Trần, đang tranh chấp với gã là bảy tám thanh niên xa lạ. Ánh mắt Lâm Nhất đặt lên người bốn bọn họ, tầm mắt dừng lại trên trang phục của mấy người này, tất cả đều mặc một thân áo dài xanh trắng đan xen, sau lưng thêu một thanh trường kiếm bị mây trắng bao phủ.

Trong mây mù, thân kiếm như ẩn như hiện, Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được sự tồn tại của một số Linh văn trong đó. Thì ra áo dài trông thì có vẻ bình thường, thực ra cũng không phải dạng vừa, ít nhất cũng không hề thua kém những đạo khí bình thường.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Nhất lên tiếng hỏi.

"Bọn họ là đệ tử Kiếm Tông, nghe nói đến thanh danh của Thánh Kiếm Phong, muốn qua đây xem thử. Những sư huynh đệ khác không cản lại được, nên đã gọi đại sư huynh qua đây."

"Thánh Kiếm Phong là cấm địa, cho dù mấy người này là đệ tử Kiếm Tông, thì cũng thật quá ngang ngược."

"Nếu chưởng môn không lên tiếng, ai dám cho bọn họ vào? Vả lại, cho dù bọn họ có vào đó rồi, chưởng môn không giải trừ cấm chế cho bọn họ, thì cũng không thể lên núi được.”

Những đệ tử khác lập tức lên tiếng đáp.

Thì ra là đệ tử Kiếm Tông, chẳng trách chỉ một bộ áo dài mà đã không tầm thường như vậy, không hổ là kiếm tông đệ nhất Hoang Cổ Vực.

Hai mắt Lâm Nhất khe nheo lại, đay là lần đầu tiên hắn gặp đệ tử Kiếm Tông, trước nay cũng chỉ nghe qua danh tiếng.

Đám người này chắc cũng đến vì đảo Khô Huyền?

"Mấy vị sư huynh xin hãy bình tĩnh chớ nóng nảy, đã có trưởng lão đi xin chỉ thị của chưởng môn rồi, chỉ cần chưởng môn cho phép, chúng ta tuyệt đối sẽ không gây khó dễ." Chính vào lúc Lâm Nhất đang trầm ngâm, giọng nói của Giang Ly Trần đã nặng hơn nhiều có thể thấy được gã đã nhẫn nhịn từ lâu.

"Nhưng mà thoi gian như vay co vẻ hơi lau?" Có đệ tử Kiếm Tông khe nhíu mày, ẩn chứa sự tức giận.

“Ta là đệ tử Kiếm Tông, chẳng lẽ ngay cả tư cách đi vào Phù vân thập tam quan cũng không có hay sao? Nói cho cùng Phù Vân Kiếm Tông, cũng chỉ là thế lực phụ thuộc của Kiếm Tông mà thôi, không có sự tồn tại của Kiếm Tông, thì Phù Vân Kiếm Tông có thể có chỗ đứng ở Thương Huyền Phủ hay không cũng đã là vấn đề khó rồi!"

"Ta nói các người cũng thật quá khách khí, mọi thứ ở Phù Vân Kiếm Tông này, đều là do Kiếm Tông trao cho, có nơi nào mà chúng ta không thể đi được chứ!”

Lại có đệ tử Kiếm Tông, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, lạnh giọng nói.

Giang Ly Trần vẫn giữ phép tắc, khách khí đáp: "Mở Thánh Kiếm Phong không hề dễ, cho dù có là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông, cũng chỉ có một cơ hội được đi vào, không phải muốn vào là vào được. Huống hồ, ta cũng không hề lừa các người, chưởng môn không có ở đây, cho dù các người có miễn cưỡng xông vào, thì cũng không thể bước vào Thánh Kiếm Phong được."

"Ha ha, cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng tên nhóc nhà ngươi, nên làm rõ một điều trước, đệ tử phân tông, từ luc nào có thể so được với đệ tử chính tông rồi?"

Sâu trong lòng mấy người họ mặc dù chẳng thèm để tâm đến, nhưng ít nhiều gì cũng nhớ vài lời mà trưởng lão từng dặn dò, không nghi ngờ gì, câu này một khi được nói ra, sẽ rất gây tổn thương cho người khác.

"Ngươi có ý gì?" Sắc mặt Giang Ly Trần phẫn nộ, lạnh giọng hỏi.

Người nói câu đó cũng ngẩn ra hồi lâu, cảm thấy mình cũng có phần quá đáng.

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, gã cũng lười giải thích, thờ ơ đáp: “Ý gì, thì ngươi tự mình nghĩ đi, bây giờ ấy à, mời ngươi tránh ra, chúng ta tới Thánh Kiếm Phong trước, bảo chưởng môn của các người đừng có chậm chạp nữa, nhanh tới giải trừ cấm chế đi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.