🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vào lúc kiếm uy Thương Long tỏa ra, đại quân màu đen hung hãn lao tới đó giống như đâm vào một bức tường thành bằng sắt thép.

Âm

Vô số người bị đánh bay thẳng ra ngoài, bị nghiền nát ở giữa không trung đến xương cốt cũng không còn, hóa thành một làn sương máu.

Chẳng mấy chốc, bầu trời đổ xuống cơn mưa máu.

"Giết!"

Cuối cùng cũng ngưng tụ được kiếm thế rồi, lửa giận Lâm Nhất kiềm chế đã lâu hoàn toàn bộc phát.

Khóe miệng hắn cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo, trong mắt hắn tỏa ra lệ khí, một thân thực lực của hắn bị áp chế chín phần, bị một đám lính quèn cảnh giới Thiên Phách này đè ra đánh, sự khó chịu và bực bội đã đến cực hạn từ lâu rồi.

Hiện giờ, cuối cùng có thể ở trước mặt đám người này thành công gọi ra được kiếm thế. Lửa giận vô tận hóa thành sát ý mạnh gấp trăm lần, hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Một người một kiếm, ngăn cản toàn quân!

Bịch! Bịch! Bịch!

Quân lệnh không dừng, đại quân màu đen đó cũng không ngừng xông tới, nhưng đối mặt với Lâm Nhất đang bộc phát kiếm uy Thương Long, không khác gì lấy trứng chọi đá.

Rất nhanh, tướng quân giáp đen cưỡi yêu thú lao vọt tới, gã hét lên một tiếng, đâm mạnh một thương về phía Lâm Nhất.

Tùng!

Giây phút gã đâm một thương này ra, tiếng trống trận hoàn toàn vang vọng giữa trời đất.

Màng nhĩ của Lâm Nhất gần như rách ra, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà nhìn lại tướng quân giáp đen đó, gã dưới sự hỗ trợ của trống trận, khí thế và sát ý toàn bộ đạt tới đỉnh phong.

Một thương này của gã đánh vụn thanh kiếm trong tay Lâm Nhất, đánh vụn kiếm uy Thương Long sau lưng, đâm thẳng vào ngực Lâm Nhất.

Tiếng vang lớn do kim loại cọ sát vang lên, rung động trời đất, tướng quân giáp đen gào thét, quang mang ở mũi thương nở rộ, phong mang sắc bén không ngừng.

Sự hung bạo của Lâm Nhất cũng bị ép ra, khóe miệng hắn rỉ máu, hai tay nắm chặt lấy thân ngọn thương, không để cho mũi thương của đối phương tiếp tục tiến sâu vào.

Tùng Tùng Tùng!

Trống trận đáng chết lại lần nữa vang lên, khoác lên mình tướng quân áo đen từng tầng hào quang, thanh uy của gã điên cuồng tăng vọt.

Ở trong tuyệt cảnh bậc này, giống như toàn bộ thiên địa, đều đang đối đầu với Lâm Nhất.

Nếu như cả thế giới đều coi ngươi là kẻ địch, thì kiếm trong tay ngươi, ngươi còn có dũng khí để rút ra hay không?

Có người không sợ cái chết, có người tham sống sợ chết, có người yếu đuối hèn nhát ... Còn Lâm Nhất chỉ có một chữ.

"Cút!"

Cho dù ông trời có muốn giết ta, thì cũng đừng hòng!

Lâm Nhất gào lên, nghiến chặt răng, khuôn mặt hắn nhăn nhó, giống như bị điên mà cầm trường thương đâm vào trong ngực mình, không lùi mà tiến, hung hãn bước về phía trước.

Bịch bịch bịch!

Máu tươi thấm lên cán thương, hai tay Lâm Nhất nắm chặt lấy trường thương, từng bước từng bước chạy như điên về phía trước, ép đối phương phải lùi dần về sau

Khuôn mặt của tướng quân giáp đen ẩn giấu dưới vành mũ sắt xuất hiện một chút thay đổi, khí thế của hắn giờ khắc này hoàn toàn áp đảo lại.

Rắc!

Thế giới hiện thực, kén kiếm vùi sâu ở mi tâm Lâm Nhất đột nhiên vỡ ra, lại nứt thêm một khe hở.

Chết!

Trong ảo cảnh, Lâm Nhất vung tay chặt đứt cán thương, chớp mắt lao đến trước mặt tướng quân giáp đen, hắn khép tay lại thành kiếm, trượt qua cổ đối phương.

Rắc!

Đầu người rơi ra ngoài, rắc, kén kiếm trong hiện thực vừa nứt ra một đường, lại tiếp tục nứt ra.

Chỉ cần vỡ ra chín lần, là kiếm ý Thần Tiêu có thể phá kén ra ngoài, khi công phá ảo cảnh ở tầng đầu tiên này, vậy mà có thể một lúc vỡ ra hai lần, cộng thêm ba lần trước đó, tổng cộng đã vỡ ra được năm lần.

Trong hiện thực, Lâm Nhất đang ngồi xếp bằng trên tế đàn, kiếm ý khoáng đạt từ trên người hắn vọt thẳng lên trời.

Cả người han tỏa ra kiếm quang, ấn ký hình thoi màu tím trên mi tâm ban ra quang mang yêu diễm trước nay chưa từng có. Hắn dưới sự chiếu rọi của thánh hỏa trong tế đàn sau lưng, hệt như thần tiên, tỏa ra quang mang tứ phía trong ánh mặt trời, lấp lánh chói mắt.

Trên đám mây, Phong Giác kinh ngạc há hốc mồm, mới qua được chưa bao lâu mà.

Hồi lâu, hắn ta mới run giọng nói: "Ta nói này ... Huynh luc đó mat bao lâu để qua được tầng thứ nhất vậy?"

“Bảy ngày, nhưng lúc đó ta ở cảnh giới Thần Đan."

Kiếm Kinh Thiên thản nhiên nói.

Khóe miệng Phong Giác co giật, huynh vui là được, hắn ta bây giờ không muốn nói chuyện.

Thật đúng là lừa người hết lần này đến lần khác, có lẽ tiểu sư đệ bây giờ vẫn còn cảm thấy mình rất kém cỏi, tốn nhiều sức lực như vậy mới miễn cưỡng vượt qua được cửa đầu tiên.

Tên này rõ ràng bản thân Thần Đan mới dám xông vào, khi giễu cợt mặt Lâm Nhất lại không hề đổi sắc, đến cả Phong Giác lúc đó cũng tin luôn.

Còn cho rằng ảo cảnh Cửu Lê thực sự không đáng sợ như vậy, đúng là đồ xấu xa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.