🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cách nói chuyện của lão già này làm tổn thương người khác quá!

Đường đường là tiền bối, vậy mà chỉ vì năm triệu đan Tinh Thần đã thẳng thừng mắng mỏ, chẳng có chút khoan dung nào.

Trong lòng Lâm Nhất âm thầm mắng, nhưng không dám nói ra, bởi ánh mắt lạnh như băng của Kiếm Kinh Thiên lúc này đang nhìn hắn chẳm chẳm, hoàn toàn mang dáng vẻ muốn lấy mạng hắn.

Lúc này Lâm Nhất cười gượng gạo: "Chỉ là nói đùa thôi mà, nghiêm túc vậy làm gì hả ông gia này."

Kiếm Kinh Thiên chẳng buồn để ý, thản nhiên nói: "Rượu ngon, ta nhận. Không còn chuyện gì thì đi đi, đừng quấy rầy lão phu luyện công."

Không mượn được đan Tinh Thần, giờ lại phải mất thêm hai bình rượu ngon Long tộc.

Thấy đối phương đã tỏ ý muốn đuổi khách, hắn không dám tiếp tục càn rỡ, vội vàng nói: "Ta muốn bàn với tiền bối một chuyện. Ta đã biết bí mật trong Thánh Kiếm Phong, bên trong có một thứ mà ta muốn lấy. Tất nhiên, ta sẽ không lấy không, ta sẽ để lại toàn bộ Phù Vân Thập Tam Kiếm, còn Phù Vân Kiếm Quyết, ta sẽ nghĩ cách, xem thử liệu có thể để lại truyền thừa hay không."

Phù Vân Thập Tam Kiếm thì còn dễ, nhưng Phù Vân Kiếm Quyết chỉ có thể hiểu ý không thể miêu tả bằng lời, mà cần ngộ ra từ bia đá trên đỉnh núi Thánh Kiếm Phong.

Dẫu vậy, mọi vấn đề đều có cách giải quyết, chỉ cần có ý định này, nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết.

Ánh mắt Kiếm Kinh Thiên thoáng hiện nét kinh ngạc, ông ta nhìn Lâm Nhất thật kỹ rồi trầm ngâm nói: "Phù Vân Thập Tam Kiếm hiện tại là át chủ bài lớn nhất của ngươi, vì nó độc nhất vô nhị, chỉ mình ngươi nắm giữ. Một khi có người khác học được, ưu thế của ngươi sẽ không còn lớn như vậy nữa. Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa.”

"Kiếm pháp tuy giống nhau, nhưng người khác có học cũng chưa chắc mạnh hơn ta. Hơn nữa, ta không định dựa vào Phù Vân Thập Tam Kiếm quá lâu."

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, thản nhiên nói.

"Thằng nhãi nhà ngươi, đúng là tự tin."

Kiếm Kinh Thiên đứng dậy, quay lưng nhìn về phía biển mây trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Tùy ngươi thôi. Thánh Kiếm Phong vốn do ngươi giành được, cơ duyên bên trong là gì, không ai biết. Ngươi muốn lấy gì cũng không liên quan đến ta. Huống hồ, Phù Vân Kiếm Tông đã dựa vào Thánh Kiếm Phong quá lâu rồi, thật chẳng thú vị. Thế gian đâu chỉ có Phù Vân Thập Tam Kiếm."

Đôi mắt Lâm Nhất hơi nheo lại. Lão già này không quan tâm chuyện được mất của Thánh Kiếm Phong, còn là vì lý do này sao?

Cũng phải, danh tiếng của Thánh Kiếm Phong quá lớn, rất nhiều người gia nhập Phù Vân Kiếm Tông chỉ vì vậy.

Nhưng đối với đa số người, Phù Vân Thập Tam Quan là thứ mà họ mất cả đời cũng không vượt qua được. Chấp niệm quá sâu chỉ khiến kiếm đạo của mình bị ảnh hưởng. Lão già này, thật ra cũng có chút thú vị.

"Chờ đến khi kỳ hạn một năm kết thúc, ngươi có thể lấy thứ ở trong đó đi. Kiếm quyết và kiếm pháp, để lại hay không thì tùy ý ngươi." Giọng nói của Kiếm Kinh Thiên lại vang lên.

"Vậy thì hơi lâu quá rồi, có thể châm chước một chút không?"

"Phong cảnh trên bầu trời đẹp lắm đấy, ta thấy ngươi có vẻ như chẳng vội chút nào cả." Khuôn mặt Kiếm Kinh Thiên lộ ra ý cười, giọng nói như bay bổng trong không trung.

Đồng tử Lâm Nhất co rút mạnh. Thần tại vân tiêu, ngã kiếm hóa thiên.

Thần Tiêu Kiếm Ý, quả thật ở trên trời.

"Kén kiếm cần vỡ chín lần, Thần Tiêu Kiếm Ý mới thực sự có thể phá kén mà ra. Hiện tại, ngươi mới chỉ phá được ba lần. Nếu cứ đi theo cách tự nhiên như vậy, khi đao Kho Huyền mo ra, ngưoi chac chan khong thể nắm được Thần Tiêu Kiếm Ý." Kiếm Kinh Thiên nhìn Lâm Nhất, thản nhiên nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.