🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Long văn tử kim có hai loại màu sắc, màu tím đại diện cho lôi, màu vàng đại diện cho gió, kết hợp lại chính là phong lôi cùng tiến, thánh âm như rồng.

Một quyền này, không chỉ khiến người ta khiếp sợ về mặt khí lực, mà còn chạm đến những điều cơ bản trong con đường rèn luyện cơ thể.

“Tu luyện khí lực đến mức cao nhất, cũng có thể đạt đến được cảnh giới kiếm ý chém phá hư vô bằng hư vô ... Chứng tỏ ba nghìn đại đạo, đều đổ về một mối, mỗi con đường đều có thể đi tới được đinh phong chân chính."

Lâm Nhất nhẹ giọng lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ.

Thời thịnh thế hoàng kim thượng cổ sợ là có khá nhiều cơ thể thành thánh, thậm chí còn có người dùng cơ thể thành đế.

Nếu thực sự cần phải bàn tới, thì đạo lý trong đó không hề kém hơn kiếm đạo. Nhưng nếu ta thực sự đi trên con đường lấy cơ thể thành thánh này, e rằng cũng không thể so được với những người chuyên tu cơ thể, cuối cùng vẫn phải kết hợp kiếm đạo và cơ thể lại mới được.

Đi tìm Kiếm Kinh Thiên!

Lão gia nay trong thì co vẻ kho gan, nhung kien thức trong bung chắc chắn rất nhiều. Đứng đầu ba bảng hiếm có nhường nào, sợ là một nghìn năm cũng khó có được một người.

Không tranh thủ tận dụng một chút thì thật uổng phí.

Nửa canh giờ sau.

Lâm Nhất ở đỉnh nui chính của Phù Van Kiếm Tông, thấy Kiếm Kinh Thiên đang nhắm mắt thiền, sau lưng ông ta là một biển mây vô tận.

Ông ta ngồi ngay ngắn trên một đạo đài, hai mắt nhắm chặt, hô hấp ổn định.

Nếu như không để ý, còn tưởng rằng ông ta đang ngủ gật, nhưng Lâm Nhất rót kiếm ý vào hai mắt, vừa nhìn đã phát hiện sau lưng đối phương có thần quang kiếm ý như ẩn như hiện.

Hửm?

Lâm Nhất đưa mắt nhìn kỹ, cảm thấy hơi khó hiểu.

Kiếm ý của đối phương dường như đã rời khỏi thân thể, không ở dưới khoảng trời này, chẳng lẽ lại ở trên?

Chuyện này sao có thể?

Người ông ta rõ ràng đang ở ngay trước mặt, nhưng kiếm ý của ông ta lại giống như linh hồn bay ra ngoài ... Hơn nữa hình như đã phá vỡ mấy tầng trời trong Tam Thập Lục Thiên.

Nếu kiếm ý bay ra ngoài kia là con diều giấy, thì thần quang như ẩn như hiện sau lưng ông ta kia lại là dây diều đang kéo con diều ấy.

Nếu chặt đứt sợi dây này của ông ta, thì sẽ như thế nào nhỉ?

Lâm Nhất xoa cầm, trong mắt lóe lên phong mang, lặng lẽ ngưng tụ kiếm thế trên người lên luồng thần quang đó.

“Ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm."

Hai mắt Kiếm Kinh Thiên đang nhắm chặt, đột nhiên mở ra, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất.

Đau quá!

Kiếm thế Lâm Nhất âm thầm thả ra nháy mắt đứt thành từng khúc, trong đầu truyền tới cơn đau nhói như bị kim châm.

Lão gia này that đung là lợi hại, liếc mắt đã nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.

Khuôn mặt Lâm Nhất nặn ra nụ cười, nhẹ giọng nói: "Lão già, ông đừng nghĩ quá nhiều, ta tới là để tìm ông uống rượu."

Vừa nói, hắn lấy ra hai bình rượu ngon Long tộc từ túi trữ vật, cười tủm tỉm bước tới.

Kiếm Kinh Thiên nhìn hắn một cái, cười khẩy: "Nói đi, ngươi muốn cái gì?"

"Thật sự không có, chỉ tới uống rượu thôi, lão đầu như ông nghĩ nhiều thật đấy, chẳng trách tính tình lại tệ như vậy, ngay cả con gái ông cũng không thích ông.”

Lâm Nhất vừa rót rượu, vừa chê bai nói.

Kiếm Kinh Thiên bưng chén rượu, lạnh nhạt nói: "Ngươi tới Phù Vân Kiếm Tông cũng đã sắp hơn nửa năm rồi, đừng nói là mời ta uống rượu, đến ngay cả việc chủ động đi gặp ta cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng, nếu trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi.”

Trước mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn uống một ngụm rượu, cười nói: "Quả thực là có chút chuyện, muốn tìm ông nhờ giúp đỡ, nhưng chủ yếu vẫn là để uống rượu."

Chưởng môn phái Phù Vân cong khóe miệng cười giễu cợt, chế nhạo nói: "Cái đuôi của tên khốn ngươi vừa vểnh lên là ta biết ngươi đang nghĩ gì rồi, còn làm bộ làm tịch trước mặt ta."

Phụt!

Rượu mà Kiếm Kinh Thiên uống vào suýt chút nữa phun thẳng ra ngoài, dù là vậy, vẫn lỡ một nhịp.

"Ngươi nhìn khẩu hình miệng ta."

Kiếm Kinh Thiên nhìn Lâm Nhất như nhìn một kẻ ngốc, mở miệng, sau đó một chữ cũng chưa nói ra, nhưng khẩu hình miệng đó rõ ràng là chữ cút, Lâm Nhất vừa nhìn đã nhận ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.