🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Thả ta xuống."

Tiểu Băng Phượng từ trên người Lâm Nhất nhảy xuống, cười giòn tan: "Nghĩ nhiều quá làm gì, để bổn Đế nói cho ngươi biết là được, trong hộp kiếm Tử Diên có một thanh thần kiếm Chí Tôn, nhưng chưa ai nhìn thấy thanh kiếm này, ngay cả bản thân Tử Diên cũng vậy."

Lâm Nhất nghe vậy sững sờ, kêu thất thanh: "Chẳng lẽ hộp kiếm Tử Diên vốn là rỗng?”

"Sao có thể chứ!"

Tiểu Bang Phượng vuốt cam nói: "Chắc chắn trong hộp kiếm Tử Diên có chứa một thanh thần kiếm, đồng thời khắc bảy đạo thần văn Chí Tôn. Chỉ là không ai biết thanh thần kiếm đó đã đi đâu? Có lẽ Tử Diên Kiếm Thánh biết, hoặc cũng có thể là không. Neu that sự có thanh thần kiếm Chí Tôn đó, uy lực của nó chắc chắn còn vượt qua chín Thần Binh. Không chừng thời thịnh thế hoàng kim xa xưa đã không bị tiêu diệt."

Lâm Nhất ngẩn người, cảm giác như mình bị Tiểu Băng Phượng đùa giỡn, nói một tràng mà như chẳng đi đến đâu.

Dù sao bây giờ chỉ có thể miễn cưong coi bí cảnh Tử Diên rộng lớn này như võ trường, hoặc một chiếc vòng trữ vật cỡ lớn. Còn đâu chẳng có tác dụng gì, cũng coi như có còn hơn không.

"Tử Diên tiền bối, chẳng lẽ chỗ này không lưu lại bất kỳ bí tịch thần công nào? Hoặc đan dược trăm nghìn năm, hay bảo vật thánh khí gì đó?" Lâm Nhất có chút không cam lòng nói.

Tiểu Băng Phượng giơ tay nói: "Chắc chắn có để lại, chỉ là ngươi cũng thấy rồi, chỗ ngai vàng có khá nhiều bảo vật, nhưng tất cả đều bị hủy hết. Ta nhớ, có một thần lư luyện đan, nhưng không tìm thấy, chắc bị chôn sâu lắm rồi. Còn nhiều bảo bối khác cũng bị chôn vùi, nhưng tìm được cũng chẳng có tác dụng gì, tình hình nơi này ngươi cũng thấy rồi đấy."

Lam Nhat khe tho dai, noi nay nam xua thuc su đep ngang thanh địa, thậm chí còn đẹp hơn cả thánh địa.

Nghĩ đen thanh địa rộng lớn, chỉ danh cho một người tu luyện, tốc độ tu luyện sẽ kinh khủng đến mức nào.

Đáng tiếc, giờ chẳng còn gì, chỉ còn lại một mảnh khô cn và chết chóc.

Tiểu Băng Phượng thấy vậy, cười nói: "Hì hì, ngươi đừng vội thất vọng, ngươi đi lấy thần văn Chí Tôn của Thánh Kiếm Phong đi. Ít nhất cây ngô đồng đó có thể phục hồi, Lôi Trì, Thần Trúc Lâm, mộ kiếm, hồ Hóa Tiên, Thần Tuyền Phong ... biết đâu lại khôi phục được phần nào, sau này nơi đây sẽ là thánh địa tu luyện của ngươi rồi!”

Hình như nghe cũng có lý, trong lòng Lâm Nhất lóe lên suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Thần thụ Ngô Đồng phục sinh, chắc thực lực của Đại Đế cũng khôi phục ít nhiều chứ."

"Chả thế! Phượng hoàng đậu cây ngô đồng nào phải ngẫu nhiên, thần thụ Ngô Đồng có thể nuôi dưỡng phượng huyết. Nếu không có thần thụ, bổn Đế muốn khôi phục một phần trăm thực lực năm xưa là không thể." Tiểu Bang Phượng nhìn thần thụ khô héo, mong đợi nói, giữa lông mày toát lên thần thái rạng rỡ.

Thấp thoáng, lấp lánh bá khí cao ngất, bốn phương thần phục.

Quả nhiên.

Lâm Nhất liếc nhìn nàng ta, im lặng không nói, không tiếp lời.

Tiểu Băng Phượng chợt nhận ra không ổn, cười nói: "Sao vậy, ngươi sợ bổn Đế khôi phục thực lực, phun Thần Viêm giết chết ngươi thật?"

Lâm Nhất bật cười, giương mắt nói: "Ta không sợ, ta nghĩ ít nhiều ngươi cũng có chút lương tâm."

"Nhưng ngộ nhỡ, những gì Lạc Hoa nói là thật thì sao?" Nụ cười trên mặt Tiểu Băng Phượng chợt biến mất, thần sắc nghiêm trọng.

Lâm Nhất hơi sững sờ, đương nhiên là trong lòng hắn có nghi ngờ, và đến giờ vẫn chưa thể giải đáp, rốt cuộc vì sao năm xưa Tiểu Băng Phượng lại bị Tử Diên Kiếm Thánh phong ấn?

Chan than hien gio ở đau? Neu Đồ Thien Đại Đe that sự là Đồ Thiên Đại Đê, vậy thì ...

Lâm Nhất cười nói: "Vậy thì sao? Dù ngươi thật sự tội ác tày trời, không thể bù đắp, nhưng dù sao cũng là chuyện trăm nghìn năm trước. Đối với ta, ngươi chỉ là Tiểu Băng Phượng mà thôi. Giúp ta bày linh trận, dạy ta Long Hoàng Khúc, giúp ta chăm sóc tiểu tặc miêu, đau xót khi thấy vết thương trên mắt của ta,

Đối với ta, vậy là đủ rồi, ai tốt với ta, ta sẽ tốt với người đó. Có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi."

Tiểu Băng Phượng nghe vậy ngan người, im lặng hồi lâu, một lúc sau mắt hơi ướt, nói: "Hừ, ngươi là kẻ lăng nhăng, chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa gạt thiếu nữ, bổn Đế còn lâu mới tin ngươi!"

Nói thì nói vậy, nhưng nước mắt vẫn chảy ra.

Lâm Nhat tiến lên, lau kho nước mat cho nang ta, sau đo đen trước thần thụ Ngô Đồng khô héo.

Lại nhìn về phía Vạn Kiếp Lôi Trì xa xa, có lẽ thật sự nên thử thu thập thần văn Chí Tôn một phen.

Nhưng trước đó, vẫn phải bàn với lão lông bông kia đã, không có lão giúp giải cấm chế, Lâm Nhất cũng không vào được Thánh Kiếm Phong.

"Nói ra thì, thần văn Phong, thần văn Lôi, thần văn Hỏa, thần văn Băng, ta đều hiểu được. Còn thần văn Nhật Nguyệt, thần văn Sinh Tử, thần văn Sinh Tử là gì? Nhật, Nguyệt không phải thực thể độc lập sao, sinh tử cũng thế, chẳng lẽ đạo Sinh Tử không bao gồm luân hồi?”

Lâm Nhất muốn khiến Tiểu Băng Phượng vui vẻ hơn, liền đổi chủ đề.


"Hahaha, ta nói sao ngươi đáng yêu thế chứ?"

Lâm Nhất bật cười, bước lên nhéo má nàng ta, gương mặt như búp bê sứ kia quả thật khiến người ta muốn nhéo.

Giống như có người thích khoác lác, khoác lác cho lắm vào, đến lúc phát hiện không khoác lác nổi nữa, giây tiếp theo sẽ biến thành cảnh tượng ngượng ngùng.

Nhưng nếu người nói khoác rất dễ thương, thì không hề ngượng chút nào, ngược lại còn thấy rất đáng yêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.