🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất nhìn một cái rồi tiếp tục đi về phía trước. Một khe vực sâu thăm thẳm chắn ngang đường đi.

"Nếu ta nhớ không nhầm, bên dưới là Hỏa Ngục có hàng ngàn viêm mạch, nơi có thể sinh ra Thánh Hỏa, là nơi bổn Đế ghét nhất khi xưa." Tiểu Băng Phượng khẽ nhíu mày, đến giờ vẫn còn hơi kiêng dè.

Lâm Nhất đứng trên vách đá, dõi mắt nhìn khắp bốn phía, cảm xúc khó tả.

"Nơi này ... sao lại trở thành thế này?"

Một lúc sau, hắn mới thở dài nói.

"Có lẽ là trận thần chiến vào trăm ngàn năm trước đã xảy ra biến cố gì đó." Tiểu Băng Phượng chép miệng, thờ ơ nói.

Lâm Nhất nhìn nàng ta, cảm thấy nàng ta đang giấu điều gì đó, trầm ngâm nói: "Hình như ngươi chưa từng nói đến chuyện bản thể thật của ngươi đang ẩn nấp ở nơi nào."

"Hừ, đây là bí mật lớn nhất của bổn Đế, sao có thể nói cho ngươi biết được, trừ khi ... " Hai tay Tiểu Băng Phượng đã ôm lấy cổ của Lâm Nhất không biết từ khi nào, khẽ thì thầm: "Trừ khi ngươi trở thành nô bộc của bổn Đế, thì may ra ngươi mới có chút cơ hội được biết."

“Ngươi nghĩ nhiều thật đấy."

Lâm Nhất bật cười, không hỏi thêm nữa.

Khu vực bí cảnh này vẫn còn rất nhiều nơi chưa khám phá, nhưng cũng chỉ còn thế thôi. Cho dù là năm xưa thịnh vượng đến đâu đi nữa, giờ đây cũng đã thành một mảnh đất hoang tàn.

Dù có tìm thấy gì thì hiện tại cũng chẳng thể sử dụng được nữa.

Vòng tới vòng lui nửa ngày trời cũng chỉ coi như được mở mang tầm mắt, rồi lại phải nghe Đại Đế khoe khoang thêm nửa buổi trời.

Kỳ vọng của hắn về hộp kiếm Tử Diên coi như tan thành mây khói, chẳng mang lại chút ích lợi nào cho hắn cả.

Lâm Nhất thu lại ánh mắt, cúi người định đặt Tiểu Băng Phượng xuống. Thế nhưng đối phương lại ôm chặt lấy cổ hắn, bĩu môi nói: "Không muốn, bổn Đế còn chưa được ôm đủ mà!"

Khóe miệng Lâm Nhất khẽ giật. Vị đại đế này coi mình là trẻ con thật rồi.

"Ngươi, ngươi, ngươi, không có quyền bỏ bổn Đế xuống! Ngươi đá nát tổ phượng của bổn Đế, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!" Tiểu Băng Phượng lí nhí nói, gương mặt xinh đẹp không tì vết thoáng hiện từng mảng đỏ ửng.

"Ta nói này, sao ngươi quên nhanh thế? Khi nãy ai là người bảo không cần ta ôm hả?" Lâm Nhất trừng mắt, nhẹ giọng cười hỏi.

"Hừ, ngươi là nô bộc của bổn Đế, thì phải hầu hạ bổn Đế chứ!" Tiểu Băng Phượng mạnh miệng nói.

Lâm Nhất không biết phải làm sao, đành phải bế nàng ta lên lại. Cơ thể của tiểu nha đầu này mềm mại, cũng không nặng lắm, bế lên cũng chẳng phải gánh nặng gì.

"Ta sợ ngươi rồi, có cách nào để khôi phục lại bí cảnh Tử Diên này không?"

Lâm Nhất thử thăm dò hỏi.

"Đương nhiên là có. Chỉ cần ngươi tìm đủ các thần văn chí tôn, bí cảnh này sẽ có thể hồi sinh." Tiểu Băng Phượng hờ hững trả lời.

"Thần văn chí tôn?"

"Đúng vậy. Cực Phong thần văn, Nghiệp Hỏa thần văn, Vạn Lôi thần văn, Thiên Băng thần văn, Nhật Nguyệt thần văn, Sinh Tử thần văn, Luân Hồi thần văn, tổng cộng bảy thần văn chí tôn. Chỉ cần tìm đủ, nơi này chắc chắn sẽ khôi phục lại vẻ thịnh vượng năm xưa. Dưới sự chăm sóc dạy dỗ của bổn Đế, thậm chí nó còn có thể vượt qua cả ngày ấy." Ánh mắt Tiểu Băng Phượng rực sáng, tràn đầy tự tin.

"Ta được lợi lộc gì đây?"

Lâm Nhất thầm nghĩ, ngay cả việc nắm giữ thần văn hắn còn chưa làm được, huống chi là đi tìm kiếm thần văn chí tôn đây. Thật khó mà tưởng tượng nổi.

Nếu lợi ích không đủ lớn, hắn thực sự không có chút động lực nào.

"Hừ, đúng là đồ đầu lợn. Ngươi nghĩ xem, ngươi mang trên mình một thánh địa bất hủ, lại còn có cảnh giới Động Thiên Tiên, tốc độ tu luyện như thế thì ai có thể bằng được với ngươi chứ? Cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp cũng chẳng là cái thá gì trong mắt ngươi cả? Ngươi cho rằng năm xưa Tử Diên đã dựa vào cái gì mà có thể dùng Thánh Kiếm chém Thần Linh chứ?"

Tiểu Băng Phượng nhìn hắn đầy khinh miệt, ánh mắt tràn ngập sự chế giễu không chút nể nang.

"Có lẽ là ... cũng đúng."

Lâm Nhất bật cười. Cái bánh vẽ ra này thực sự rất to, nhưng muốn khôi phục lại sự thịnh vượng của trăm ngàn năm trước chỉ trong chốc lát thì gần như là không thể.

Thì ra là chờ đến lúc này. Chỉ thấy Tiểu Băng Phượng đắc ý nói tiếp: "Ngươi đung là đồ óc heo, chắc han ngươi chưa từng nghĩ tới việc trong hộp kiếm Tử Diên vốn đang cất giấu thanh kiếm gì phải không?"

Trong lòng Lâm Nhất chấn động mãnh liệt, con ngươi co rụt lại, hộp kiếm Tử Diên lợi hại như vậy, nhưng chung quy cũng chỉ là một chiếc hộp đựng kiếm.

Vậy trong hộp đựng kiếm này vốn cất giấu thanh kiếm nào?

Chuyện này hắn thực sự chưa từng nghĩ đến, ngay lập tức bị lời nói của Tiểu Băng Phượng làm cho chấn động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.