Chương trước
Chương sau
'Yêu nghiệt nghịch thiên xếp hạng một nghìn trên tinh quân bảng có thể

đấu với tôn giả Tiểu Thần Đan, nhưng đối mặt với tôn giả Đại Thần Đan lại không có bất kỳ phần thắng nào.

Còn về Thiên Thần Đan, đây đã là cường giả đứng đầu dưới Long Mạch

Ba lão giả lặng lẽ đáp xuống, khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực cực kỳ khó chịu.

“Còn thiếu một người nữa, là ai?” Lâm Nhất liếc nhìn, nhẹ giọng hỏi. “Là ta! Hôm nay ta sẽ tự tay bóp chết ngươi, tên súc sinh!”

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, giọng nói của đại trưởng lão nhà họ Phong đột nhiên xuất hiện giữa vòm trời, khiến cho ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Đại trưởng lão nhà họ Phong với tu vi ở cảnh giới Bán Bộ Long Mạch tựa như núi cao bay ngang trời, cuốn theo kiếm thế khoáng đạt ầm ầm rơi xuống.

Ầm!

Đợi đến khi ông ta đáp xuống đất, toàn bộ quảng trường Thanh Nham đều run rẩy.

Phong Thiên Nguyên!

Lâm Nhất biết lão già này, ông ta là đại trưởng lão nhà họ Phong, nhị đệ của Phong Huyền Tử, lúc nào cũng đứng bên cạnh đối phương, ba lần bảy lượt ầm ï đe doa, tính cách cưc kỳ nóng nảy.

“Đại trưởng lão nhà họ Phong là tu vi cảnh giới Bán Bộ Long Mạch

sao?” Lâm Nhất nhìn Phong Huyền Tử trên bục khách quý, chậm rãi lên tiếng. “Có gì không ổn sao?”

Phong Huyền Tử lạnh mặt, thản nhiên nói: “Đệ ấy cũng chưa vượt qua cảnh giới Long Mạch, khi giao đấu với ngươi tu vi cũng sẽ bị phong cấm ở Thiên Phách. Ta không hề vi phạm quy tắc của Tàng Kiếm sơn trang, nếu như ngươi tham sống sợ chết, ngươi có thể chọn quyền bỏ cuộc!”

Lâm Nhất trong lòng thầm mắng một câu, lão già này thật đúng là vô. liêm sỉ.

Phong cấm tu vi của Thần Đan và Tinh Quân ở Thiên Phách, sợ là Tỉnh Quân ngay cả một chiêu của Thần Đan cũng không đỡ được, hơn nữa cách biệt giữa tôn giả Bán Bộ Long Mạch và Thần Đan còn tương đối lớn.

Đâu chỉ không ổn, rõ là cực kỳ bất ổn.

“Tiểu súc sinh, nhà họ Phong ta bằng lòng dùng quy tắc với ngươi đã là rất nể mặt ngươi rồi. Nếu ngươi còn tiếp tục lải nhải, có tin ta dạy cho ngươi cách làm người trước hay không!”

Phong Thiên Nguyên bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm giọng quát lên.

Trong lúc nói chuyện, khí thế hào hùng tựa như dời non lấp biển đè ép tới, ông ta muốn trước khi tu vi bị phong cấm, dùng uy áp võ đạo trên người mình làm cho Lâm Nhất bẽ mặt trước bao người, bào mòn nhuệ khí của hắn.

“Ta khuyên ông tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ!”

Lâm Nhất liếc nhìn ông ta một cái, âm thầm khởi động thánh ấn Thương Khung, chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động ngu xuẩn nào, cho dù hắn có phải trả một cái giá nhất định, hắn cũng sẽ lấy Thương Khung Thánh Y ra, đập chết lão già này.

Dù sao nhiệm vụ mà lão đầu kia giao cho chỉ là lấy Kiếm Thiên Lôi về, không nói là nhất định phải tuân theo quy tắc của bọn họ. Cùng lắm thì dùng Thương Khung Thánh Y quét sạch nhà họ Phong rồi cướp Kiếm Thiên Lôi về tay là được.

Đám người nhà họ Phong này cứ không ngừng khiêu khích hắn, trong lòng Lâm Nhất đã thầm ghét bỏ từ lâu, hắn một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

Ngay khi ánh mắt Lâm Nhất rơi trên người Phong Thiên Nguyên, ông ta lập tức cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, tựa như đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan.

Lông tơ trên người đều dựng hết lên, như gai đâm vào lưng, khó chịu vô cùng.

Ông ta tức khắc bừng tỉnh, rút hết uy áp võ đạo trên người về, trong lòng thầm nghĩ, xem ra trên người tên này có sát chiêu rất khủng khiếp.

Lai lịch của hắn e là không đơn giản!

Phong Thiên Nguyên thu lại nhiều khí thế, sau đó cười nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, cửa thứ ba này ngươi có muốn phá hay không!”

Ông ta âm thầm ra quyết định, vẫn nên lừa đối phương xông vào trận vẫn hơn. Trong lúc phá trận giết đối phương càng hợp tình hợp lí, cho dù hắn có sát chiêu cũng không có tác dụng gì.

Lâm Nhất không để ý đến ông ta, hắn ngẩng đầu lên nhìn Phong Huyền


Phong Huyền Tử trong lòng tức giận không thôi, cưỡng ép nhịn xuống.

Có Phong Thiên Nguyên ở đó, cửa thứ ba Lâm Nhất nhất định sẽ chết, ông ta không cần nổi giận với một người chết.

Phong Huyền Tử vuốt râu, trong mắt tuôn ra hàn mang, lạnh giọng nói: “Quy tắc mà Tàng Kiếm sơn trang lập lên, không ai dám làm trái, ta cũng không dám. Ngươi cứ việc phá trận là được, nếu ngươi có thể qua được cửa cuối cùng này, ta nhất định sẽ để ngươi mang Kiếm Thiên Lôi đi. Chỉ là nếu như giữa chừng ngươi chết, thì đừng oán trách ai là được!”

Hai người giương cung bạt kiếm, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.