Chương trước
Chương sau
Cho dù là nhà họ Phong, họ cũng đang chuẩn bị cẩn thận.

Thánh kiếm Thiên Lôi có thể sẽ bị lấy đi, tin kinh hãi thế tục nhường này. có thể gây ra biến động rất lớn ở Hoang Cổ Vực, cho dù cơ hội Lâm Nhất vượt qua được cửa thứ ba không lớn, nhưng ai có thể đảm bảo hắn nhất định không vượt qua được cơ chứ?

“Gió thổi báo giông tố sắp đến rồi

Diệp Phi Phàm chậm rãi thở dài, trên khuôn mặt tuấn tú hay cợt nhảm cũng có vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Trên Phi Thiên Đài, hai người Phong Tinh Dương và Phong Tiểu Ngư nhỏ giọng thì thầm, sắc mặt đều rất khó coi, sự việc đã đến bước này thì đã không còn là ân oán cá nhân giữa bọn họ và Lâm Nhất nữa rồi, việc này liên quan đến việc liệu nhà họ Phong có thể tồn tại được nữa hay không.

Nếu Kiếm Thiên Lôi bị lấy đi, không biết chừng chủ nhân của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, có khả năng sẽ không còn là nhà họ Phong nữa.

Không phải bọn họ không thể chấp nhận được việc mất đi một thanh Kiếm Thiên Lôi, mà là danh tiếng bị đả kích quá lớn, Tàng Kiếm sơn trang nhất định sẽ chất vấn bọn họ.

Kiếm sĩ Triệu Nham quét mắt nhìn qua, phát hiện hai người Cung Hạo Nhiên và Công Tôn Viêm đang cầm thẻ truyền tin truyền đi tin tức nào đó. Ngọc bội trong tay lấp lánh rực rỡ, tin tức mà mắt thường không thể nhìn thấy hóa thành tia sáng, truyền đi với tốc độ không thể nào bắt kịp.

Hết thảy những điều này đều cho thấy đại hội Danh Kiếm lần này, đang trải qua một số thay đổi cơ bản.

Phù!

Kiếm ý trong cơ thể Triệu Nham đột nhiên rung lên, y ngẩng đầu lên nhìn, nhạy bén nhận ra được có một vài người xa lạ đã đến bên ngoài trang viên nhà họ Phong.

Những người đó che dấu khí tức, hoặc là ẩn núp bên ngoài hư không, hoặc là ẩn núp trong tầng trời thứ nhất.

“Kiếm Thiên Lôi có khả năng xuất thế, yêu ma quỷ quái cũng đã tới đây rồi, tin tức được truyền đi nhanh thật.”

Trong con ngươi Công Tôn Viêm mắt kiếm lóe sáng, nhìn được rất nhiều và cảm nhận được rất nhiều thứ mà đến ngay cả Triệu Nham cũng không phát hiện ra.

Triệu Nham liếc gã một cái, lạnh nhạt nói: “Không phải ngươi cũng động lòng sao? Vừa nấy không phải đang truyền tin cho người của Kiếm Đế Nhất Mạch đấy chứ...”

“Ta sao?”

Công Tôn Viêm cười tươi nói: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Ta không có cái gan chiếm Kiếm Thiên Lôi thành của riêng. Nhưng ta có quen với một vị tiền bối rất có hứng thú với bảo vật của gia tộc Mạch Thị, ta truyền tin tức cho ông ta, ít nhiều gì cũng xem như là một nhân tình, ngươi cũng biết là hoàn cảnh của ta rất lúng túng mà.”

Gã thở dài, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc cũng không phải là đệ tử chân chính của Kiếm Đế Nhất Mạch, nếu việc này thành, có thể còn có chút cơ hội”

Triệu Nham hừ lạnh một tiếng, không nhìn gã nữa.

Công Tôn Viêm cười nói: “Ngươi yên tâm, nếu tiền bối của Kiếm Đế Nhất Mạch nổi tâm tư, đối với Lâm Nhất mà nói ngược lại là một chuyện tốt. Với thân phận của Kiếm Đế Nhất Mạch, nhất định sẽ không làm hại đến tính mạng Lâm Nhất, hơn nữa còn báo đáp hắn ngang hoặc hơn cả Kiếm Thiên Lôi. Chí ít người nhà họ Cung ở Hoang Cổ Vực đã tới rồi, sợ là Lâm Nhất ngay cả xương cũng không còn, chậc chậc...”

“Ngươi có ý gì?” Cung Hạo Nhiên khẽ biến sắc, lập tức trừng mắt nhìn đối phương một cái, chỉ là ít nhiều cũng có phần chột dạ.

Nhà họ Cung cũng là Thế gia Thánh giả, nếu Lâm Nhất chỉ là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông, có lẽ họ sẽ thực sự không để ý nhiều mà tiện tay diệt trừ.

Một khi Kiếm Thiên Lôi thực sự xuất thế, đối với những thế gia này mà nói, chướng ngại không phải là bản thân Lâm Nhất mà là những thế lực khác cũng nổi tâm tư.

“Bản thân ngươi tự biết là được.” Công Tôn Viêm mỉm cười, không tiếp

tục tranh luận với gã.

Triệu Nham nhìn hai họ, trong lời nói hoàn toàn không coi Lâm Nhất ra gì, nên y cực kỳ bất mãn, tựa như đối phương cho dù may mắn lấy được Kiếm Thiên Lôi, cũng đã định sẵn làm giá y cho những thế lực khác.

Phong Tiểu Ngư càng không vui, tức giận nói: “Các người bớt nói vài câu cho ta, Kiếm Thiên Lôi vẫn còn ở nhà họ Phong, hẳn tuyệt đối không thể lấy được Kiếm Thiên Lôi!"

Những người nhà họ Phong khác cũng nhìn bọn họ với ánh mắt không hề thân thiện, một hàng người ho khan vài tiếng rồi kiềm chế lại. Sau nửa giờ.

Bạch trưởng lão lo lắng quay trở lại, Lạc Hoa tùy ý hỏi: “Việc không thuận lợi sao?”

Bạch trưởng lão gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Gia chủ nhà họ Hoàng chỉ đồng ý bảo vệ chúng ta một ngày, hơn nữa chỉ ở trong quận thành Thanh Dương, ra khỏi quận thành Thanh Dương rồi cũng đành bó tay...”

“Chưởng môn phái Phù Vân có dặn dò gì ông không?”

Lạc Hoa không hề bất ngờ với việc này, nhẹ giọng nói.

“Chưởng môn nói ông ấy biết rồi.”

Bạch trưởng lão thở dài, sau đó liếc nhìn Lạc Hoa mấy cái, hơi lúng túng nói: “Ông ấy nói Lâm Nhất còn chưa lấy được Kiếm Thiên Lôi, bảo ta đừng có chuyện bé xé ra to như vậy, nói không chừng Lâm Nhất sẽ chết ở trân thứ ba không chừng, đừng có nghĩ nhiều...”

“Nói cũng không sai."

Lạc Hoa không tỏ ý kiến gì, dưới sự che phủ của mũ trùm lụa trắng, khiến cho người ta không thể nhìn rõ cũng không thể đoán được biểu cảm của nàng.

Quảng trường Thanh Nham đang yên tĩnh chớp mắt sôi sục, Tứ Huyền Trận mười tám năm nay chưa từng hiện thân, cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt người đời rồi.

Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, muốn chứng kiến lịch sử.

Sắc mặt Phong Huyền Tử lạnh tanh, vung tay, lập tức có ba lão giả bạc trắng, tay cầm vỏ kiếm từ trên trời rơi xuống. Khuôn mặt bọn họ đầy nếp nhăn, mi tóc trắng xóa, ít nhất cũng đã sống được mấy trăm năm rồi, tu vi đều ở cảnh giới Thiên Thần Đan.

Thần Đan tam đại cảnh giới, Tiểu Thần Đan, Đại Thần Đan, Thiên Thần Đan.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.