Chương trước
Chương sau
Diệp Phi Phàm phấn khích nói tiếp: "Thế còn chưa tính, người huynh đệ này đến từ Thương Huyền phủ nghèo nàn này còn tẩn hết đám nhân tài kiệt xuất có mặt ở đó một trận tơi tả. Rồi còn tuyên bố rằng nếu hắn xuất hiện ở đại hội Danh Kiếm, tất cả mọi người đều sẽ bại dưới kiếm của hắn, mấy tên được gọi là anh hùng chỉ là một lũ gà đất chó sành, ngông cuồng lắm luôn!"

"Chậc chậc, điều tuyệt hơn còn ở phía sau, hắn rất là ngang ngược, đoạt luôn thiệp mời từ tay tiểu công chúa nhà họ Phong. Rồi còn bảo, ở đại hội Danh Kiếm, hắn không chỉ lấy được hạng nhất, mà còn lấy luôn cả kiếm Thiên Lôi, để cho người nhà họ Phong biết thủ đoạn của Lâm Nhất hắn."

Thảo nào!

Lâm Nhất ngộ ra, thảo nào tên thủ lĩnh thị vệ kia biết hắn là Lâm Nhất liền tỏ vẻ kinh thường, cao cao tại thượng.

Tiểu công chúa nhà họ Phong này đã thêm mắm thêm muối vào câu chuyện hôm đó, rồi truyền ra cho cả thành biết.

Diệp Phi Phàm cười khẩy bảo: "Con người ấy mà, ngông cưồng một tí chẳng sao, dù sao cũng còn trẻ mà. Nhưng ngông quá mức thì chính là kẻ ngốc, muốn giành hạng nhất thì cũng tạm được, lại còn đi chế ngạo mọi người sẽ là bại tướng dưới tay hắn. Rồi còn không sợ chết bảo, muốn lấy kiếm Thiên Lôi đi, thế thì đó đâu chỉ là kẻ ngốc, đồ ngu mới phải, ta cá nếu hắn dám có mặt ở đại hội Danh Kiếm, thể nào cũng chết."

Hắn thấy Lâm Nhất không phản ứng gì, thế là không khỏi nóng nảy, ho khan mấy tiếng: "Người huynh đệ nói vài câu đi, ta nói có đúng không? Dù gì cũng phải cho ta có tí cảm giác tồn tại chứ."

Lâm Nhất nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ta chính là tên ngốc huynh vừa nói."

Diệp Phi Phàm lập tức trợn tròn mắt, há hốc miệng, ngượng ngùng cười: "Ha ha ha, ta bảo mà, ta vừa nhìn thấy Lâm huynh một cái đã thấy rất thân thiết, không ngờ Lâm huynh lại có lai lịch như vậy, ghê gớm, ghê gớm. Thật không dám giấu, tiểu công chúa nhà họ Phong được đánh giá cực kém, ta thấy ngứa mắt từ lâu rồi, Lâm huynh giáo huấn là phải, cái này đáng ngông!"

Lâm Nhất trực tiếp bỏ qua hắn, đại hội Danh Kiếm đã bắt đầu, trên các pho tượng của tám đại hung thú đều có người đang giao đấu.

Lâm Nhất tùy ý xem, những người có thể lấy được thiệp mời, đúng là đều có chỗ hơn người.

Thực lực của họ so với đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông thì mạnh hơn nhiều, nhưng cũng chỉ vậy thôi, so với Diệp Tử Lăng thì vẫn kém xa.

Trên đài thi đấu có kẻ thắng người thua, thỉnh thoảng cũng có những chiêu kiếm ấn tượng, làm cuộc so tài mở màn cũng được.

Nhưng thời gian trôi qua, không có gì thú vị nữa, khi mọi người đang cảm thấy hơi chán.

Trên đài thi đấu của tám đại hung thú, xuất hiện một khoảng trống ngắn, một bóng người bay qua, đứng trên đầu của hung thú Côn Bằng, quét mắt nhìn xung quanh rồi lạnh giọng hét lên: "Lâm Nhất ở Thương Huyền phủ, có dám đấu với Yến Tử Kính ta một trận không!"

Toàn trường sửng sốt, sau đó lập tức xôn xao hẳn lên, cái tên gây xôn xao dư luận dạo gần đây này.

Hắn có tới tham gia đại hội Danh Kiếm thật hả?

'Trong tiếng xôn xao, vô số ánh mắt thông qua tầm mắt của Yến Tử Kính nhìn sang Lâm Nhất.

Diệp Phi Phàm chạy rất nhanh, khi Yến Tử Kính gọi tên Lâm Nhất, hắn đã âm thầm đứng xa Lâm Nhất ra.

Hắn chính là Lâm Nhất?

Chọc mù mắt thị nữ của Phong Tiểu Ngư, đánh đập nhân tài các phương, ngạo mạn tuyên bố rằng sẽ quét sạch đại hội Danh Kiếm, Lâm Nhất cảnh giới Thiên Phách.

Không chỉ những người trên quảng trường Thanh Yên và đài quan sát, cả những vị trên đài khách quý và các kiếm khách xếp hạng cao trên bảng Tỉnh Quân cũng nhìn sang Lâm Nhất với ánh mắt lạnh lùng.

Mặt Phong Tiểu Ngư âm trầm, khóe môi nhếch lên cười khẩy, dù nàng ta không ra tay thì cũng có cách để đối phó Lâm Nhất.

Đại hội Danh Kiếm này, sẽ xem hắn chết như thế nào!

Bạch trưởng lão trở nên lo lắng, cảm giác có gì đó không ổn, ông ấy thấy những ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất đều đầy thù địch.

Lạc Hoa lặng lẽ liếc Phong Tiểu Ngư một cái, nét mặt nàng hờ hững, chỉ có đôi mắt là nổi lên hàn quang, cực kỳ đáng sợ.

Phong Tiểu Ngư giở mấy trò khôn vặt này, nàng ta hoàn toàn không biết người mình đắc tội là ai.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, không nhìn ra có dao động gì.

Hắn không quan tâm ánh mắt của người khác, cũng không quan tâm sự khiêu khích của Yến Tử Kính, hạng phế vật này căn bản không đáng để hắn ra tay.


Từ tận đáy lòng, thậm chí hắn còn không có dục vọng giết đối phương,

Hắn không để ý đến ánh mắt của những người khác, cũng không để ý đến sự khiêu khích của Yến Tử Kính. Đối với hắn, kẻ như vậy chẳng đáng để ra tay. Thậm chí từ sâu thảm trong lòng, hắn còn không có hứng thú giết đối phương, vì cảm thấy làm vậy chỉ bẩn tay mình.

"Tiểu Ngư, tin đồn là thật sao? Tên Lâm Nhất này thật sự đã chọc mù mắt thị nữ của muội, còn ngạo mạn tuyên bố sẽ càn quét đại hội Danh Kiếm, giẫm bọn ta dưới chân?" Phong Tinh Dương, người được Diệp Phi Phàm kể là một trong bốn đại cao thủ ở đại hội Danh Kiếm lần này nhìn sang Phong Tiểu Ngư hỏi.

Lời đồn rất phóng đại, phóng đại đến mức làm người ta cảm thấy không thật cho lắm.

Chỉ cần nghĩ kỹ một tí, cũng thấy có nhiều chỉ tiết không hợp lý.

Lời chất vấn của Phong Tinh Dương lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, là thật hay giả, hỏi đương sự Phong Tiểu Ngư là biết liền.

Trong nháy mắt, các nhân tài trẻ trên đài Phi Thiên đều hướng mắt vào Phong Tiểu Ngư. Ngay cả bốn đại cao thủ khác là Triệu Nham, Cung Hạo Nhiên và Công Tôn Viêm thần bí nhất cũng không khỏi nhìn sang.

Phong Tiểu Ngư thản nhiên nói: "Đúng là hắn đã chọc mù mắt thị nữ của ta, tát mấy cái đã làm cho các thị nữ khác bị thương nặng. Chuyện này

không phải bí mật gì, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến."

"Hóa ra là thật!"

"Tên này đúng là tội không thể tha, không cho hắn thiệp mời hắn liền xuống tay nặng như vậy, thật tàn nhẫn."

"Cưỡng đoạt thiệp mời thì cũng thôi đi, còn ngạo mạn tuyên bố sẽ càn quét đại hội Danh Kiếm, lấy kiếm Thiên Lôi đi, tên này thật là kiêu căng!"

"Hừ, không biết sống chết, cũng chỉ là một Thiên Phách mà thôi."

"Lát nữa hắn lên đài, ta xem hắn sẽ chết thế nào, một tên yêu nghiệt của Thương Huyền phủ, đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình."

Phong Tiểu Ngư vừa dứt lời, lập tức gây ra một trận xôn xao, khắp quảng trường Thanh Nham xôn xao cả lên. Đủ loại chế nhạo, cười cợt vang lên không dứt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Nhất cũng trở nên cực. kỳ lạnh lẽo và bất thiện.

Phong Tiểu Ngư này chỉ nói Lâm Nhất đã chọc mù mắt thị nữ của nàng †a, không có phủ nhận chuyện Lâm Nhất đã nói những lời kia, những người khác tin là thật luôn.

Tại sao Lâm Nhất lại đánh thị nữ của nàng ta bị thương, nguyên nhân trong đó, nàng ta không nhắc đến một chữ nào.

Chỉ với vài câu nhẹ nhàng, đã biến Lâm Nhất trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích, ủ mưu giết người, chính là như này.

"Ta chưa bao giờ nói những lời đó, nếu đại hội Danh Kiếm này đã không hoan nghênh ta, vậy ta không tham gia nữa cũng được."

Lâm Nhất đứng dậy định đi, Phong Tiểu Ngư là người nhà họ Phong, cả cái Tàng Kiếm Lâu để mặc đối phương vu oan mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.