Chương trước
Chương sau
Diệp Phi Phàm khá là tự nhiên, vừa gặp mặt đã cười tươi, nghe thấy có người quan tâm thì khoe luôn.

Lâm Nhất có chút dao động trong lòng, chăm chú lắng nghe. "Huynh đã nghe đến mười thần binh Côn Luân bao giờ chưa?" Diệp Phi Phàm cười một cách bí ẩn, nháy mắt rồi nhướng mày nói. "Có nghe qua một ít, cụ thể thì không rõ."

Lâm Nhất từng nghe tiểu Băng Phượng nhắc qua vài lần, nhưng không hỏi kỹ, hắn nghĩ lời tiểu Băng Phượng nói chưa chắc đã là thật, nàng ấy tính thích nói phét, nên chỉ có thể nghe kiểu nửa tin nửa ngờ thôi.

"Đứng đầu mười thần binh là thiên hạ đệ nhất thần kiếm, ở thời viễn cổ ngày xưa, khi thần tổ sắp đúc xong thiên hạ đệ nhất thần kiếm, thì phát hiện không thể trấn áp được sự sắc bén của thanh kiếm này. Nên đã chém giết đám mãnh thú là mối họa lớn hoành hoành ở Bát Hoang, mấy trận chiến đó đánh nhau dữ dội trời đất mù mịt. Nghĩ nghĩ, thời viễn cổ ấy, kỷ nguyên mới khai thiên lập địa, bao nhiêu thần ma thức tỉnh, những tồn tại mà được xưng là Bát đại hung thú thì phải đáng sợ cỡ nào chứ!"

Diệp Phi Phàm võ tay, nghiêm mặt nói: "Nhưng ghê gớm khủng là tám đại hung thú này đều bị thần tổ chém hết. Ngài ấy một người một đao, giết phải gọi là máu chảy thành sông, tụ lại thành biển, sát khí vô tận, phong mang vô biên, biến máu vô tận..."

Lâm Nhất liếc mắt nhìn sang, người này trông thì chính trực, sao còn nói phét hơn cả tiểu Băng Phượng vậy.

Cảm nhận được ánh nhìn khinh bỉ và hoài nghỉ của Lâm Nhất, Diệp Phi Phàm ho khan mấy tiếng, cười nói: "Nói hơi quá, hơi quá đà tí. Ta kể nghiêm túc nhé, tóm lại thần tổ đã chém chết tám đại hung thú này, rồi dùng trận pháp trấn áp thần kiếm, để thần kiếm thành công xuất thế, sau đó lấy kiếm này, dẹp yên vùng Hoang Cổ, mở ra kỷ nguyên Thần Long!"

Lâm Nhất trầm ngâm một lát, rồi nhẹ giọng nói: "Vừa nấy, huynh bảo thần tổ dùng đao, sao vế sau lại dùng kiếm rồi?"

"Cái này ý hả..." Diệp Phi Phàm gãi đầu, hai mắt sáng lên, cười bảo: "Hình nhưng, à, đúng rồi, thần tổ ông ấy đao kiếm song tu, đúng rồi, đao kiếm song tu, giỏi, quá giỏi.

Lâm Nhất cạn lời, coi như hắn đã nhìn ra rồi, người này còn không đáng tin hơn tiểu Băng Phượng.

Những lời hắn nói nửa chữ cũng không được tin, bí mật của Bát Hung Tỏa Hồn Trận, mình vẫn phải tự đi điều tra mới được.

Thấy Lâm Nhất có vẻ không quan tâm mình nữa, Diệp Phi Phàm xấu hổ, cười cười bảo: "Những điều này đều là thần thoại, trên sách cổ chỉ ghi lại đôi câu vài lời, tối nghĩ khó hiểu, ta cũng không rõ lắm. Tóm lại, về sau thần kiếm mất, Bát hung tỏa hồn trận cũng mất theo. Mãi đến thời thượng cổ, Tử Diên Kiếm Thánh xuất hiện khiến cho Bát hung tỏa hồn trận thất truyền đã lâu lại xuất hiện, hiện giờ gia tộc vẫn còn năm giữ Bát hoang tỏa hồn trận ở Côn Luân này, chính là nhà họ Mạch và Tàng Kiếm Sơn Trang.

"Điều này chắc là thật, Tử Diên Kiếm Thánh quả thật có nắm giữ Bát hung tỏa hồn trận, nhưng ngươi đừng có hỏi ta, có rất nhiều chuyện ta không còn nhớ rõ nữa. Ta cũng không có hứng thú với bí mật của Tử Diên Kiếm Thánh."

Giọng tiểu Băng Phượng từ trong hộp kiếm Tử Diên truyền vào tai Lâm Nhất, làm cho sâu trong lòng hắn cảm nhận được sự rung động không nhỏ.

Tử Diên Kiếm Thánh không biết còn sống hay đã chết, muốn tìm hiểu bí mật của Bát hung tỏa hồn trận, xem ra vẫn phải đi một chuyến đến Tàng Kiếm Sơn Trang mới được.

"Nói vậy, Bát hung tỏa hồn trận trước mặt đây cũng đang trấn áp một thanh kiếm?" Lâm Nhất nhìn sang cái hồ nước rộng, cái thanh kiếm trên lò lửa to quá, nó dài cả nghìn trượng và cao hơn rất nhiều ngọn núi.

Diệp Phi Phàm nhìn ra nghỉ vấn trong lòng Lâm Nhất, hắn chớp mắt cười nói: "Kiếm giấu trong kiếm."

Lâm Nhất choàng hiểu ra, thì ra là vậy.

"Thanh kiếm đó thật không tâm thường, đó là Thiên Lôi! Thanh kiếm có ngàn vân thánh kiếm do tộc Mạch Thị chế tạo, được Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu coi làm bảo vật trấn lâu. Hàng năm, nó đều xuất hiện áp trục ở đại hội Danh Kiếm, cho mọi người quan sát một phen, đến nay vẫn chưa có ai đoạt đi được, thậm chí ngay cả thách thức cũng không dám!"

Diệp Phi Phàm thấy Lâm Nhất có vẻ hứng thú, lập tức khoe khoang, thao thao bất tuyệt: 'Đại hội Danh Kiếm cấm giết người, nhưng nếu muốn thách đấu để lấy thanh kiếm này, người thua phải bỏ mạng!"

"Muốn có được kiếm Thiên Lôi, phải vượt qua ba trận Thần Long Quỷ, quỷ là kiếm trận Bách Qủy Dạ Hành, long là kiếm trận Thương Long, còn thần là kiếm trận tứ tuyển nguy hiểm nhất, do bốn vị cường giả cảnh giới Thần Đan chủ trì. Thể nào cũng có người không tin, nhưng người chết nhiều lắm rồi, nên cũng không ai dám khiêu chiến nữa. Tất nhiên, quy tắc vẫn vậy, cường giả cảnh giới Thần Đan, cũng chỉ được dùng tu vi Thiên Phách."

Vậy à.

Lâm Nhất không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì đang phỉ nhổ, Thiên Lôi chính là thanh kiếm của lão già kia nhỉ, đúng là lấy mạng ra chơi với ông ta.

"Ba cửa thần, long, quỷ, cửa nào cũng đòi mạng à!" Diệp Phi Phàm kéo dài giọng, đứng thẳng lên, thở ngắn than dài.

Nhưng liếc mắt nhìn sang, phát hiện Lâm Nhất chỉ nhìn chằm chằm Bát Hung Tỏa Hồn trận kia, không hề có ý định để ý đến hắn ta.

Diệp Phi Phàm ngượng quá, không giả bộ già đời nữa, hắn ta hướng mắt nhìn về phía những kiếm khách lưng đeo hộp kiếm trên quảng trường, rồi cười nhạo: "Người thì đông thật đấy, nhưng toàn là pháo hôi thôi, một đám tranh giành nhau, muốn lấy được kiếm Phần Viên, bọn họ toàn bọn mơ mộng hão huyền."

Lâm Nhất liếc hắn ta một cái, Diệp Phi Phàm mừng thầm, nhưng ngoài mặt giả bộ không biết, rồi cười nói: "Huynh có biết, ai có thể giành được ngôi đầu bảng ở đại hội Danh Kiếm lần này không?"

Lâm Nhất lắc đầu, cái này hắn không rõ lắm. "Ha ha."


Diệp Phi Phàm cười bảo: "Bốn ứng cử viên hàng đầu cho hạng nhất đại hội Danh Kiếm lần này, không bất ngờ thì đều là những người nằm trong top 1000 trên bảng Tinh Quân, người nào cũng có tu vi ở bán bộ Thần Đan. Tàn sát các tôn giả tiểu Thần Đan ngoài bảng, dễ như cắt dưa thái rau vậy, huynh nhìn bên kia kìa!"

Hắn ta đưa tay ra chỉ về phía Tàng Kiếm Lâu, phía dưới Tàng Kiếm Lâu có một đài quan sát lơ lửng giữa không trung.

Tâng trên cùng là Phong Huyền Tử tọa trấn, hai bên trái phải là những vị danh túc đến từ thế gia thánh giả ở Hoang Cổ Vực, còn có một số lão đại của quận thành Thanh Nham, gia chủ nhà họ Hoàng cũng ở trong đó.

Tầng dưới, là các thanh niên tài tuấn, lấy tiểu công chúa nhà họ Phong làm trung tâm, những người khác vây quanh nàng ta như vì sao vây quanh mặt trăng.

Dưới đài Phi Thiên, thì là đài quan sát bình thường, Lạc Hoa và Bạch trưởng lão đều ở đó.

Phương hướng mà ngón tay Diệp Phi Phàm đang chỉ chính là cái tầng mà tiểu công chúa nhà họ Phong đang ở, người ở trong đó đúng là có phong thái trác tuyệt, khí chất hơn người.

Nếu mà nói kỹ hơn thì, bốn người này đều nắm được kiếm ý thông thiên, trình độ kiếm đạo cao siêu hơn người bình thường.

"Huynh có nhìn thấy tên gầy kia không, tên này là người của nhà họ Phong, tên là Phong Tỉnh Dương. Trông hắn gầy như que sào, tưởng như gió thổi là đổ vậy thôi, thực ra hắn có tu vi bán bộ thần đan, hai mươi tám tuổi, kiếm ý thông thiên đã đạt đến trình độ đại thành."

Diệp Phi Phàm lại chỉ tiếp, tùy ý cười nói: "Huynh nhìn tên mặc áo xanh kia, ăn mặc như dở hơi, hắn tên Cung Hạo Nhiên, kiếm rất nhanh, kiếm của hắn nhanh đến mức khiến cho tôn giả cảnh giới Thần Đan cũng không dễ bắt được."

"Còn cả tên kia nữa, đúng, chính là cái tên mặt rỗ đấy, hắn tên Triệu Nham, diện mạo bình thường, nhưng xếp thứ tám trăm linh một trên bảng Tỉnh Quân!"

Lâm Nhất phì cười, mấy người này cũng được xem là khôi ngô, đến miệng Diệp Phi Phàm kể thì tên nào cũng thành méo mó xấu xí.

Nhưng cũng phải, tên này lắm mồm thì lắm mồm, nhưng đẹp trai, con trai đẹp như con gái, tuấn dật xuất trần, xứng đáng với hai chữ Phi Phàm.

"Phần trọng tâm đến rồi đây, mạnh nhất trong bốn người này lại là tên Công Tôn Viêm kia, tên này nói lắm không chịu được, hắn có một đôi mắt kiếm, được xưng là có thể nhìn thấu bất kỳ kiếm pháp nào của đối thủ. Xếp hạng của hắn trên bảng Tỉnh Quân cũng khủng lắm, tận vị trí thứ 500, ba người kia trình độ ngang ngửa hắn, chỉ kém ở mỗi đôi mắt kiếm này. Nếu không có tuyệt chiêu đặc biệt, e là vẫn phải bại trong tay hắn."

Hắn mà cũng dám chê người khác nói lắm hả?

Lâm Nhất thấy buồn cười, hắn phát hiện gã Diệp Phi Phàm này, dù mới quen nhưng khá thú vị.

Chỉ là hơi thích tạo sự chú ý, ngoài việc nói nhiều ra thì mọi thứ đều ổn.

Sau khi giới thiệu xong, Diệp Phi Phàm vẫn thấy chưa đã nghiền, nên cười hì hì nói: "Muốn nghe bát quái không? Chuyện về tiểu công chúa nhà họ Phong đấy, bảo đảm là chuyện bí mật!"

Lâm Nhất không nói gì, ý bảo đối phương cứ kể đi.

"He he, thế ta kể đây. Nghe nói hai ngày trước, có người đến trang viên nhà họ Phong xin thiệp mời xong không được. Gấp quá làm liều, đánh bị thương tất cả thị nữ của tiểu công chúa nhà họ Phong, còn chọc mù mắt một người trong đó, phải gọi là rất tàn nhẫn áI"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.