Chương trước
Chương sau
Cổng Đinh Phong Cư.

Diệp Tử Lăng cùng tới với Tiểu Vũ Nhược. Họ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Nhất đứng chờ ở trước cửa rất lâu.

"Vân sư huynh!"

Hai mắt Tiểu Vũ Nhược sáng rực, lập tức chạy tới và nhào vào lòng Lâm Nhất.

Lâm Nhất cũng bị lây nhiễm bởi sức sống thanh xuân trên người thiếu nữ, khiến hắn không khỏi bật cười. Cuối cùng khó khăn lắm mới bảo được Tiểu Vũ Nhược buông ra, hắn cười nói: 'Muội đã là đại cô nương rồi, phải chú ý hình tượng của mình."

"Ta mặc kệ, Tiểu Vũ Nhược thích Vân sư huynh nhất!"

Vũ Nhược bĩu môi cười nói, nếu như có người ngoài ở đây, có lẽ nàng sẽ hơi kiêng dè một chút.

Nhưng nếu chỉ có sư tỷ ở đó thì nàng ấy chẳng thèm kiêng ky gì. Dù sao. nàng ấy rất thích Vân sư huynh nhà mình. Kiểu thích này không hề pha trộn quá nhiều tình yêu nam nữ mà nó rất trong sáng, khâm phục cùng ngưỡng mộ.

"Cứ mặc kệ muội ấy đi. Cô nhóc này cứ thúc giục ta đến đây." Diệp Tử Lăng mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"Hi hi, còn lâu mới phải. Mèo con!"

Tiểu Vũ Nhược đỏ bừng mặt, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Hắc trong hình dạng chú mèo, lập tức chạy tới cùng chơi với nó.

Để Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng đơn độc ở riêng, có thể nhìn rằng cô nhóc này thực sự hy vọng Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng có thể ở bên nhau, luôn tạo cơ hội khắp nơi.

Cô nhóc này rất thông minh. Dĩ nhiên Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng vừa nhìn đã rõ.

Tuy nhiên họ đều ngầm hiểu, không để ý tới nàng ấy. Diệp Tử Lăng quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới rồi nói: "Sau khi Thất Hoa Tụ Đỉnh, đúng là trông ưa nhìn và có khí chất hơn nhiều. Trong nét sắc bén có thêm chút thần thánh như thể thánh linh sinh ra giữa đất trời vậy, khiến người ta cảm thấy thân thiết dễ gần".

Khen hắn ưa nhìn ư?

Lâm Nhất thầm cười, quả nhiên tính Diệp cô nương vẫn thẳng thắn như ngày nào, khen ngợi người ta cũng rắn rỏi như vậy.

"Ta không tin khi người khác khen mình, nhưng sư tỷ khen thì ta lại tin.”

Lâm Nhất chớp mắt, dẫn nàng ta đi vào Đinh Phong Cư, Diệp Tử Lăng liếc nhìn một vòng Đinh Phong Cư, có chút thất vọng nói: "Sao không thấy Tiểu Tử đâu? Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi nàng ấy.”

"Ha ha ha, không sao đâu, lần sau ta sẽ nói với nàng ấy. Nếu nàng ấy biết tỷ đến chắc sẽ vui lắm."

Lâm Nhất không khỏi cười nói, Tiểu Băng Phượng trốn trong hộp kiếm Tử Diên lập tức run lên bần bật.

"Thật ra lần này ta tới đây là để nhờ đệ giúp đỡ." Trò chuyện một lát, Diệp Tử Lăng hơi xấu hổ nói.

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất phai nhạt, tính tình của đối phương rất giống hắn, sẽ không bao giờ dễ dàng nhờ vả người khác. Hễ nhờ vả người ta thì nhất định là có chuyện quan trọng. Hắn vội vàng nói: "Sư tỷ, tỷ cứ nói đi, không ngại."

"Ta muốn mời đệ thay mặt tông môn tham dự trận thi đấu xếp hạng tông môn của Thương Huyền phủ.” Diệp Tử Lăng lấy hết can đảm nhìn Lâm Nhất rồi nói.

"Thật ra, đệ đã dạy ta ba chiêu kiếm cuối cùng của Phù Vân Thập Tam Kiếm, ta không nên làm phiền đệ nữa. Nhưng lần này thực sự hơi phiền phức, không chỉ có tứ đại tông môn tham gia, mà còn có mấy thế lực lớn của Ma đạo tronng Ma vc Thương Huyền cũng tham dự.”

Sắc mặt Diệp Tử Lăng nặng nề nói: "Lần này không chỉ là vấn đề bốn vị trí đầu, nhất định tranh được vị trí đầu bảng. Bởi vì giành được vị trí đầu bảng mới có thể tùy ý được chia một địa bàn trong Thương Huyền phủ."

Lâm Nhất hơi biến sắc. Lần này quy tắc thay đổi hơi nhiều, đúng là nằm ngoài dự đoán.


Thế lực Ma đạo có thể tham gia thì cũng thôi đi, vị trí đầu bảng lại có

quyền lực lớn đến lại quân bài.

y. Xem ra lần này Thương Huyền phủ quyết tâm cải tổ

"Ta không có vấn đề gì, nếu sư tỷ đã lên tiếng, ta sẽ cố gắng hết sức.'Lâm Nhất không chút do dự đồng ý.

Trên mặt Diệp Tử Lăng chợt lộ vẻ vui mừng. Lâm Nhất còn chưa thăng cấp Thiên Phách, nhưng hắn đã công phá Thất Hoa Tụ Đỉnh thành công.

Hắn có thể thăng cấp thành Tinh Quân bất cứ lúc nào. Hễ thăng cấp thành Tinh Quân, có thể một bước lên trời trong nháy mắt. Nếu có hẳn ra tay giúp đỡ, cộng với sự lĩnh ngộ của bản thân trong khoảng thời gian này thì rất có thể sẽ giành được vị trí đầu bảng.

"Đại ơn không thể cảm tạ bằng lời."

Diệp Tử Lăng trịnh trọng nói: "Sau này nếu như đệ cần trợ giúp gì, dù là chân trời hay góc biển ta đều sẽ tới!"

"Ha ha ha, Diệp cô nương nói nặng lời rồi."

Lâm Nhất cười mấy tiếng. Bây giờ hắn cũng được coi là đệ tử của Phù Vân Kiếm tông, dốc sức cho tông môn vốn là lẽ đương nhiên.

Hơn nữa, Lâm Nhất có thể nhìn ra thi đấu xếp hạng của Thương Huyền phủ chính là chấp niệm trong lòng Diệp Tử Lăng.

Với tài năng và huyết mạch che giấu cực sâu, lẽ ra nàng ta đã có thể đên Hoang Cổ Vực từ lâu. Ở lại Phù Vân Kiếm tông hoàn toàn làm chậm trễ bản thân, nàng ta cũng có thể coi là một người có tình.

Lâm Nhất không dám nói rằng mình chắc chắn có thể làm được, khiến hắn vô cùng khâm phục.

"Thật ra, tỷ có thể thử nói chuyện với cô nương Lạc Hoa." Lâm Nhất đề nghị, thực lực của đối phương sâu không thể lường.

Nếu được nàng ấy ra tay trợ giúp, thi đấu xếp hạng của Thương Huyền phủ có thể nói đã chắc chắn, không có vấn đề gì.

"Nàng ấy sẽ không bằng lòng, hơn nữa ta cũng không, cũng không thích nàng ấy."

Diệp Tử Lăng không suy nghĩ đã từ chối ngay.

Lâm Nhất không nín được cười, nhẹ giọng nói: "Vậy Diệp sư tỷ thích ta à”

"Dĩ nhiên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.