Chương trước
Chương sau
Dung hoà bảy đoá Tỉnh Ma Hoa trong mỗi biển khí thành một đoá, sau đó lại tới bên ngoài Tam Thập Tam Thiên, lấy thần hỏa thiên ngoại luyện

hóa thành một đoá Tỉnh Thần Hoa thực sự.

Mỗi một đoá Tinh Thần Hoa có bốn mươi bảy cánh hoa. Mỗi cánh hoa đều in một đạo thánh văn cửu phẩm, nhuy hoa in một đạo thần văn.

Khi đó, một chiếc lá hoa có thể chém nát một vị thánh giả.

Một đoá Tỉnh Thần Hoa có thể làm nổ tung một ngôi sao, Thất Hoa Tụ Đỉnh tạo thành Thất Tinh thần trận, thần chặn giết thần, Phật ngăn giết Phật.

Lâm Nhất nghe xong mà sửng sốt một lúc, cảm thấy như đang mơ. Hắn còn bị Tiểu Băng Phượng chế giễu một trận.

"Hừ, ngươi chỉ biết ăn hiếp Tiểu Hắc, chẳng qua Tiểu Hắc không muốn làm ngươi bị thương mà thôi, khoe khoang cái gì chứ?" Tiểu Băng Phượng bay tới võ đài nhìn Lâm Nhất đang mỉm cười, cảm thấy rất bất mãn.

Lâm Nhất chớp mắt, chậm rãi dập tắt Tinh Ma Hoa đang cháy, rồi đáp xuống trước mặt đối phương.

Hắn suy nghĩ một lát rồi kể với đối phương về chuyện mà chưởng môn Phù Vân đã nói với hắn.

Nhất là đối phương cố ý dặn dò bảo hắn đừng vội thăng cấp Tỉnh Quân.

"Lợi ích lớn nhất của Thất Hoa Tụ Đỉnh là đạt tới cực cảnh vô thượng của Thiên Phách, không chỉ khai thác được toàn bộ tiềm năng của cơ thể, mà còn khuếch đại nó lên gấp mấy lần. Chỉ có kẻ ngốc mới nôn nóng thăng cấp lên Tỉnh Quân.”

Tiểu Băng Phượng khinh thường nói: "Lão già nói nhảm nhiều ghê, lúc này ngươi nên tận dụng Thất Hoa Tụ Đỉnh để lấp đầy tiềm năng khuếch đại bản thân. Chờ đến khi thăng cấp lên Tinh Quân, một bước lên trời, càn quét tám phương, trở thành sự tồn tại vô địch với các cảnh giới cùng cấp!"

Lâm Nhất chỉ im lặng mỉm cười ngượng ngùng, không thể nói cho đối phương biết mình chính là kẻ ngốc muốn thăng cấp lên Tinh Quân.

"Nhưng ngươi cũng không thể trì hoãn quá lâu, nhiều nhất là một tháng, ngươi nên thăng cấp lên Tinh Quân. Dù sao trong tay ngươi vẫn còn có Cửu Diệp Thánh Quả, cũng có thể thử luyện hóa một chiếc Thần Diệp."

Tiểu Băng Phượng khinh thường nhìn bốn phía, cười ngạo nghễ nói: "Khi đó, đám yêu nghiệt chó má tốp mười nghìn người trong Tỉnh Bảng kia sẽ bị ngươi giãm đạp hết dưới chân!"

Lâm Nhất liếc nhìn nhất thời không nói nên lời, cô nhóc này còn mạnh miệng hơn cả hắn.

Tinh Bảng vẫn rất có giá trị, nó không có giới hạn tuổi tác, có rất nhiều lão quái một hai trăm tuổi. Chỉ cần không thăng cấp lên Thần Đan thì sẽ ở lại trong danh sách, nhưng sự tích luỹ qua năm tháng vẫn rất đáng sợ.

Top mười nghìn người hầu như đều là nhân vật đã đạt đến Bán Bộ Thần Đan.

Đó là bảng xếp hạng bao quát toàn bộ Đông Hoang. Nếu muốn giãm đạp hết đám yêu nghiệt trong Tỉnh Bảng dưới chân, gần như đồng nghĩa với việc càn quét Đông Hoang.

Trong lòng Lâm Nhất có một mục tiêu cao cả, nhưng hắn vẫn chưa dám nghĩ tới.

"Ngươi đoán xem, chưởng môn Phù Vân tìm ta có việc gì?" Tính toán thời gian, mười hai ngày nữa họ sẽ gặp ông ấy. Lâm Nhất khá tò mò về việc này

Đây là lần đầu tiên đối phương chủ động nhờ hắn giúp đỡ việc gì đó.


Với thực lực của đối phương, ông ấy có thể san bằng Thương Huyền phủ một cách dễ dàng, có chuyện gì mà cần mình giúp đỡ nhỉ.

Nếu ngay cả chưởng môn Phù Vân cũng không làm được thì Lâm Nhất chắc chắn càng không thể, có thành công hay không cũng chẳng liên quan gì mấy với Thất Hoa Tụ Đỉnh.

Tiểu Băng Phượng tức giận nói: "Lão già xấu xa này hư hỏng thật đấy, suốt ngày xụ mặt, chẳng thèm để ý với ai, chắc chắn cũng không có lòng tốt gì. Mà con gái của ông ta cũng xấu xa, hừ hừ."

"Đừng nói xấu Diệp Tử Lăng."

Lâm Nhất sửa lại.

"Hừ, đồ cặn bã, nếu không phải ngươi ngăn bổn đế, ta đã dí chết nữ ma đầu kia bằng một ngón tay rồi.” Tiểu Băng Phượng cảm thấy nhục nhã cả

đời khi rơi vào trong tay Diệp Tử Lăng, cục tức này nuốt mãi không trôi.

Lâm Nhất chớp mắt, cười nói: "Đừng nói bậy bạ, ta chưa bao giờ ngăn cản ngươi."

"Hừ, đây là ngươi nói đấy nhá? Tiểu Hắc, chúng ta đi thôi, giờ bổn đế lập tức đi diệt nàng ta!" Tiểu Băng Phượng lập tức nổi nóng, bừng bừng sát khí nói.

Biểu cảm của Lâm Nhất hơi cứng đờ, phát hiện có người đến gần Đinh Phong Cư, lập tức cười nói: "Ngươi không cần đi đâu, vừa khéo tỷ ấy tới rồi.”

"Ai cơ?"

"Diệp Tử Lăng."

Sắc mặt Tiểu Băng Phượng đột nhiên tái nhợt, loé mình chui luôn vào trong hộp kiếm Tử Diên.

Mới thế đã cáo từ rồi à?

Lâm Nhất bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu và đi về phía cửa.

Ngẫm lại sau khi Thất Hoa Tụ Đỉnh, hắn vẫn chưa chính thức gặp được Diệp Tử Lăng, cũng nên đi gặp rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.